Bạch Dĩ Mạt nhận lấy điều khiển cầm tay Bạch Thụy đưa cho, đầu óc tạmthời bị chập mạch, cái tình huống bây giờ là cái gì thế, không để ý đếnkết quả mọi chuyện, chỉ biết chơi không thèm quan tâm, là khiến cô chếtngạt, hay là để cho cô chết ngạt đây?
“Nghĩ gì thế? Bố dạy con thếnào rồi, làm việc gì cũng phải chuyên tâm, chơi trò chơi phải tập trungvào chơi, đừng có nghĩ đông ngĩ tây.” Ông Bạch gõ một cái lên đầu BạchDĩ Mạt đang ngẩn người, hài lòng khi nghe thấy người bên cạnh á mộttiếng.
Từ trước đến nay Bạch Dĩ Mạt không sợ Bạch Thụy, chủ yếu làdo từ nhỏ đến lớn Bạch Thụy cứ luôn không đứng đắn phù hợp với tuổi củamình, dường như chưa bao giờ nổi giận với cô, không hề nghiêm túc vớicô, cũng không phản đối quyết định của cô, mọi người đều ngưỡng mộ BạchDĩ Mạt có một ông bố sáng suốt như thế, chính Bạch Dĩ Mạt cũng cho làvậy.
Nhưng bây giờ, dù gì cũng là chuyện đại sự cả đời của cô, sao lần này ông già không hỏi gì thế?
“Đến đây đến đây! Nếu thua thì làm sao bây giờ?” Bạch Dĩ Mạt không đếm xỉa nữa, chơi game ấy hả, cao thủ đấy.
Bạch Thụy nói: “Dễ thôi,cơm nước xong thì xuống dưới lầu chạy mấy vòng, phát triển phong trào thể dục thể thao, tăng cường thể chất cho nhân dân.”
Bạch Dĩ Mạt làm như đại nghĩa diệt thân, có chút tự mãn: “Ông Bạch, với taychân của ông, đừng hăng hái như vậy, nếu thua thì không có mặt mũi nàođâu.”
“Ít nói nhảm thôi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/1908208/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.