Trong một hội sở kiểu Nhật, Bạch Dĩ Mạt chăm chú nhìn vào màn hình Ipad trên tay, ngón tay bất chợt di động.
Khoảng một lát sau, cô ngẩng đầu, con ngươi trong suốt nhìn người đối diện,nói: “Thật ra công ty các anh cũng có cố vấn pháp luật, sao lại đến tìmtôi?”
Hàn Thượng Phong nhấp một miếng trà, chậm rãi nói: “Nếu tôikhông nhớ nhầm, thì hình như cô đã từng nói ở đâu đó về cuộc sống khốnkhổ của trẻ em vùng núi như thế nào, thấy cô rất hiểu rõ hoàn cạnh củanhững đứa bé đó với người nhà chúng, nói thật Trung Quốc có rất nhiềuvùng núi rớt lại phía sau cần có một cơ hội, nếu công ty của chúng tôihợp tác với địa phương để thành lập một đơn vị từ thiện, tôi nghĩ chứccố vấn pháp luật này không phải cô thì không được.”
Đúng vậy, Bạch Dĩ Mạt từng một mình đi lên núi, cũng tận mắt nhìn thấy trình độ lạc hậu ở đó, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, đực biệt tụi nhỏ vì phải đến trường, ngày nào cũng cần trèo đèo lội suối, đi qua những vùng đấtbùn, mới có thể đến được trường học rách nát chỉ có một giáo viên, trông thấy những đứa trẻ ở trên lớp cầm cuốn sách giáo khoa đã mốc meo nhưngvẫn đọc to một cách say sưa, cô thật sự bị tinh thần của các em làm choxúc động.
Sau khi trở về, vẫn không biết làm thế nào để cho xã hộinày hiểu được chúng ta đang có cuộc sống hạnh phúc như thế nào, và những con người lớn lên như chúng ta lại có hoàn cảnh khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/1908204/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.