Bởi vì Hướng Nhu làm đụng đến miệng vết thương nên trên cánh tay máu dần thấm ra, Bạch Dĩ Mạt vừa thấy liền bước lên kéo tay hắn để kiểm tra.
“Chảy máu rồi, để tớ đi gọi bác sĩ.” Bạch Dĩ Mạt định xoay người thì lại bị Hướng Nhu giữ chặt.
“Cậu buông ra đi! Cậu không thể cứ để vậy được, đúng rồi, tớ không đi nữa,ấn chuông cũng được.” Nói xong liền giơ tay ấn xuống.
Từ đầu chícuối Hướng Nhu không hề mở miệng nói câu nào, cứ thản nhiên nhìn vào côđang hồi hộp, và bàn tay nắm giữ tay cô cũng không hề buông lỏng.
Sau một trận lo lắng Bạch Dĩ Mạt mới ý thức được tay mình bị Hướng Nhu nắmchặt, mặc kệ thì không được, lại không dám dùng sức, sợ vết thương tiếptục toác ra, thế nên nhìn hắn nói: “Cậu kéo tay tớ làm gì! Tay cậu đangchảy máu, không được dùng sức.”
“Tớ chỉ sợ là tớ mà buông lỏng taythì cậu lại chạy mất, lúc đó phải làm sao?” Hướng Nhu bình thản giễucợt, giống như đây là một câu chuyện cười vậy.
Bạch Dĩ Mạt vừa nghethì nhất thời ngẩn cả người, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, không dámnhìn vào ánh mắt có thể thu hút linh hồn người khác của Hướng Nhu.
“Cậu bị bệnh hả! Người bọn chúng muốn đối phó là tớ, đang yên đang lành cậuchạy đến giúp tớ làm gì, không phải chúng ta đang cãi nhau sao! Còn nữa, cậu dựa vào cái gì mà thay tớ ngăn đạn, thay tớ mấy gậy?”
Hướng Nhuthở dài, “Đã nhắc đến chuyện này, vậy hôm nay chúng ta làm rõ đi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-doi-ben-em/1908183/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.