Lại có thêm vài người nữa rời đi.
Trang Phàm đứng dựa lưng vào tường, nhìn theo ba chiếc xe xa dần mà không nói một lời. Những người vừa đi khỏi cũng xem như là bạn bè của hắn, cho dù vô nghĩa đi chăng nữa thì hắn cũng muốn đến tiễn họ.
Ở tận thế duyên phận giữa người với người vô cùng mỏng manh, chẳng biết bao giờ sẽ gặp gỡ, chẳng biết khi nào lại rời xa. Bây giờ rời khỏi đây, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không thể gặp lại nhau được nữa.
Suy nghĩ của hắn càng lúc càng trôi xa, trong miệng thấy đăng đắng, đến khi thò tay vào túi quần mới nhớ ra là mình đang cai thuốc.
"Anh Trang." Chẳng biết Tiểu Từ đứng bên cạnh hắn từ lúc nào, y cầm nửa bao thuốc trong tay, rút một điếu giơ ra trước mặt hắn.
Trang Phàm xua tay, "Cút."
Tiểu Từ nghe vậy thì cất thuốc lá đi, nhìn hắn một lúc rồi thở dài, "Anh lại đang đợi người ta à?"
Trang Phàm lườm y cảnh cáo, "Còn lâu, đi thôi, quay về nào."
Đi qua cánh cửa gỗ ở phía sau lưng hắn là tới một thôn nhỏ với vài trăm người tụ tập cùng sinh sống. Bức tường đất bao quanh chỉ xây để cho có, dù sao cũng hiếm ai có thể tìm thấy họ ở đây.
Tuy Trang Phàm từng nói sẽ không xây dựng căn cứ nữa nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định cắm rễ ở thôn này sau khi đã rong ruổi khắp nơi, điều khác biệt là lần này hắn chỉ là một người dân bình thường.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tron-chay-duoi-hoang-hon/2438482/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.