Tô Kinh Hạ tắm rửa sạch sẽ rồi, cũng đã leo lên giường được một lúc nhưng vẫn chưa thấy người đàn ông kia đâu. Từ lúc hắn về nhà liền nhốt mình trong thư phòng chưa ra.
Nằm giang tay giang chân một hồi Tô Kinh Hạ vẫn không nhịn được nhảy xuống giường, chạy đến trước cửa thư phòng ngó nghiêng.
Đợi cô lấy hết can đảm bật mở cửa thư phòng ló đầu vào xem xét đã là vài phút sau.
Kết quả tầm mắt lại đối diện với một mảng tối đen, chỉ có ánh sáng nơi cửa phòng là ngọn nguồn duy nhất khiến cô không khỏi kinh ngạc.
Người bên trong vậy mà không bật đèn…
“Thầy ơi?”
Tô Kinh Hạ thử gọi.
Chẳng lẽ đi đâu rồi?
Tất nhiên là không phải.
Người đàn ông nào đó đã ngồi trong bóng tối nãy giờ vào thời điểm cô gọi đã đứng dậy đi ra.
“Sao còn chưa ngủ?”
Hắn ôm eo người con gái toàn thân đều là hương vị tươi mát, vùi đầu vào mái tóc mềm mại của cô. Sau đó cảm thấy còn chưa đủ liền bợ mông bế thốc cô lên, vùi đầu vào hỏm cổ mịn màn của cô hít một hơi thật sâu, biểu tình mê muội như đang hít cần.
Tô Kinh Hạ từ giật mình vội vàng ôm cổ hắn cho đến bị nhột mà bật cười thành tiếng, líu ríu nói: “Thầy còn chưa về mà.”
Sao em có thể ngủ được, Lục Ngạn tự động lý giải thành như vậy.
Đúng lúc trong lòng có tâm sự, người đàn ông nào đó liền nổi thú tính, một phát ngậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3550013/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.