Tô Mị đi theo.
Cứ như vậy ba người về đến nhà vào năm phút sau.
“Mẹ, mẹ mang đi.”
Có lẽ là đã sớm xem nơi này như nhà mình, mọi hành động liền trở thành bản năng. Tô Kinh Hạ vừa vào đến nơi liền nghiễm nhiên trở thành bà chủ nhà, bẽn lẽn cầm dép lê đưa cho mẹ mình đổi giầy.
Sau đó hối hả xách đồ cho bà, rồi chạy vào nhà bếp chuẩn bị nước.
“…”. Ngôn Tình Sắc
Nhìn bộ dạng hối hả của cô như vậy, tâm tình hai người còn lại một lời khó nói hết, nhưng không khí cũng không xem là căng thẳng lắm.
“Chị vào đi.”
Cuối cùng Lục Ngạn lên tiếng vừa tự mình đi vào phòng khách trước.
Căn nhà nhỏ của hai người họ không lớn nhưng vẫn có một phòng khách, một thư phòng, một phòng bếp cùng hai phòng ngủ. Cái bắt mắt nhất của nó là nó cũng không nằm trong một tòa nhà cao tầng mà là dạng nhà trệt riêng tư, có giá trị không nhỏ.
So với căn nhà hiện tại của Tô Mị ở S thị có sự khác biệt hẳn hoi, nhưng cũng khiến cho bà nhạn ra điều kiện của đứa con rễ khó ưa này, đồng dạng cũng sẽ yên tâm khi nghĩ đến việc giao con gái cho hắn.
Thật ra Tô Mị vẫn luôn biết điều kiện của Lục Ngạn không tệ từ lâu. Dù sao trước đây hai người từng có một tầng quan hệ… Nhưng cũng chính vì điều này nên Tô Mị mới không thể nghĩ thoáng mà cứ có điều kiện liền muốn chọt phá, mấu chốt chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3550011/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.