Chương trước
Chương sau
“Mặc dù cô ta luôn dùng em làm cái cớ để bắt chuyện với tôi, cố tình lôi kéo làm quen, nhưng mà tôi không quan tâm, đương nhiên sẽ không xem đó là chuyện gì to tát mà phải nói cùng em. Chẳng lẽ em muốn mỗi lần chúng ta nói chuyện với nhau đều phải dính thêm một người ngoài vào?”

“…”

Nói nghe cũng có lý.

Mặc dù có hơi tội cho con giác thứ mười ba nào đó.

“Mỗi ngày không thấy em khó chịu gì với cuộc sống đại học là tôi yên tâm rồi.”

Tô Kinh Hạ im lặng.

Thì ra người đàn ông này nhìn thì dửng dưng nhưng vẫn luôn thông qua thái độ của cô mà phán đoán tình huống chân thật nhất.

Quả thật mỗi ngày mỗi khi họ gặp nhau cô đều sẽ líu xíu những chuyện mình trải qua trong trường, những mối quan hệ với bạn bè. Mỗi lần đều như có chuyện nói mãi không hết, đều là do cô góp nhặt lại, khiến cho quá trình đều không có chút nào nhàm chán. Cô không hề nghĩ gì, lại không biết rằng nó ở trong tai người đàn ông kia đều là tin tức để hắn hiểu được tình hình chân thực của cô.

Bởi vì ở trước mặt hắn cô chưa từng giấu giếm cái gì. Cho dù là có nam sinh đưa cho cô một chai nước… Lúc cô nói ra đều là cố ý muốn xem phản ứng của người đàn ông. Đó là tình thú nho nhỏ giữa những người đang yêu nhau. Cho nên hành vi chọt gậy bánh xe của Lệ Kiều quả thật là dư thừa. Là trò hề của thiên hạ.

“Có lẽ từ giờ cô ta sẽ bắt đầu làm phiền em đó.”

Lục Ngạn vừa nói vừa đánh xe vào quán cơm.

Tô Kinh Hạ giật mình một cái, sau đó hơi bĩu môi nói: “Mặc kệ cậu ta.”

“Em không sợ.”

Lục Ngạn ngừng xe, cưng chiều tháo đai an toàn vừa thừa cơ hôn lên môi cô một cái vừa nói: “Nhưng mà tôi không muốn cô ta quấy rầy em.”

“Hay là em chuyển ra ngoài ở với tôi đi.”

Sau khi học quân hệ xong sinh viên liền có thể không cần gò bó mình trong phòng ký túc xá chật hẹp. Đại đa số người có tiền đều sẽ ra ngoài thuê phòng ở cho thoải mái, cho nên Tô Kinh Hạ cũng không sợ bản thân trở thành ngoại lệ.

Tô Kinh Hạ kinh ngạc nhìn hắn, có lẽ là chưa từng nghĩ tới việc này.

“Em không muốn ở cùng tôi?”

Lục Ngạn nhéo tay cô không hờn giận hỏi.

“Không phải…”

Cô đương nhiên muốn ở cùng hắn rồi. Chỉ là cô nhất thời không kịp tiêu hóa thông tin này thôi.

“Vậy quyết định thế đi.”

Lục Ngạn cứ thế dứt khoát xua tay quyết định chuyện này luôn.

Bình thường Tô Kinh Hạ đã không có nhiều phản kháng khi đứng trước mặt hắn, lần này càng là không có cơ hội để lên tiếng. Nhưng thật ra sau đó cô liền không nhịn được trông ngóng thời gian mau trôi qua.

Bởi mới nói con người ta khi yêu đương vào liền muốn dính nhau như keo. Tô Kinh Hạ hoàn toàn không có lý do để từ chối việc này chứ đừng nói cô vốn luôn mong như vậy.

Nếu Lệ Kiều biết chỉ vì một lần khiêu khích của mình mà thúc đẩy Tô Kinh Hạ ra ở riêng thì không biết cô nàng có tức chết hay không. Nhưng giống như Lục Ngạn đã đoán, sau hôm xảy ra đối đầu dưới cổng trường Lệ Kiều bắt đầu công khai gây chuyện với cô. Là bởi vì không cần ném đá giấu tay nữa đi. Hay không thể âm thầm mà đoạt người yêu của cô được nữa.

“Lệ Kiều, tôi sắp trễ giờ rồi, cậu muốn ngồi bên trong tới bao giờ nữa?”

Tô Kinh Hạ lần thứ ba thúc giục người đã chiếm nhà vệ sinh gần cả tiếng đồng hồ tức điên hét ầm lên.

Rốt cuộc là người này nhìn cô dễ ăn hiếp quá hay gì.

“Tôi đau bụng!”

Bên trong vang lên âm thanh trêu ngươi của Lệ Kiều khiến Tô Kinh Hạ tức nổ phổi. Thực chất người bên trong vừa ngồi bấm điện thoại nhàn nhã vừa cười đắc ý, hoàn toàn không có vẻ gì là đang đau bụng phải ngồi tận cả tiếng đồng hồ, chiếm trọn nhà vệ sinh không cho ai dùng. Mà hiện tại trong phòng chỉ có mỗi cô và Lệ Kiều cho nên cô ta mới dám quá quắt như vậy đi.

Tô Kinh Hạ hít sâu một hơi đè nén tức giận, mắt thấy cũng không kịp để làm gì nữa nhưng bỏ qua cho Lệ Kiều dễ dàng như vậy cô lại không cam lòng. Bỗng nhiên liếc thấy thứ gì đó, Tô Kinh Hà cười gằn một tiếng nói với người bên trong: “Nếu cậu đã thích ngồi ở trỏng như vậy thì cứ ngồi tiếp đi.”

Nói xong cô cầm cây chổi bên cạnh cửa, lấy thêm một sợi dây giầy, chắn chặt cửa nhà vệ sinh khiến cho người bên trong không thể ra ngoài được.

“Cậu làm gì?”

Lệ Kiều sau khi nghe cô nói xong trong lòng có nghi hoặc, lại nghe thấy tiếng động lạ liền gặng hỏi.

Tô Kinh Hạ không đáp lại cô ta mà sẵn tay cầm chai xịt côn trùng trên tủ, thông qua khe cửa xịt tới tắp vào bên trong.

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.