Tô Kinh Hạ luống cuống tay chân lại khiến mình suýt ngã ra sau.
Bộp.
Một tiếng động thật khẽ, eo của cô bị giữ lấy.
Tô Kinh Ha vô thức đưa mắt nhìn lên. Người đàn ông cao hơn cô hẳn một cái đầu, mỗi lần đều khiến cô ngước nhìn lúc này cũng đang cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt thâm trầm, thâm thúy như vực sâu muốn đem cô hút vào.
Cô bối rối, lại không thấu được ý nghĩa của ánh mắt kia, chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến mức muốn nổ tung.
Thầy ấy...
Nhưng trước khi cô kịp nghĩ sâu xa hơn, Lục Ngạn đã buông tay ra.
Tô Kinh Hạ liều mạng đứng vững mặc cho bước chân cô như đang dẫm trên bông. Bởi vì người đàn ông không chịu lùi lại khiến cho họ lúc này vẫn là dán vào nhau sát rạt. Khí thế hung hãn đè ép cô đến không bình tĩnh được.
Giữa không khí lúng túng có phần ám muội quá mức đó, cô nghe thầy ấy nói: "Cô bé, em còn xanh lắm."
Tô Kinh Hạ đỏ mặt, sau đó liền xù lông, nói không kịp suy nghĩ: "Không phải soài xanh ăn cũng rất ngon sao!?"
Lục Ngạn sững sốt.
Tô Kinh Hạ nói xong cũng muốn đập chết mình. Cô xấu hổ cúi đầu muốn tìm cái lỗ để trốn, kết quả lại đập đầu vào ngực người đàn ông khiến cô càng thêm lúng túng.
Ngay lúc đó trên đầu chợt vang lên tiếng cười trầm thấp của thầy, cô chỉ biết mình thẹn quá hóa giận quên mất cả xấu khổ ngước mắt lên trừng thầy ấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549983/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.