Khó hiểu là lúc này cô lại vô cùng bình tĩnh, nội tâm bình lặng khó được nhìn lại thầy. Chỉ là khoảng cách có chút xa, cô muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt thầy lại không nhìn được, còn khiến đôi mắt đang sưng đau cảm thấy nhức nhối.
Lúc này cô mới nhớ ra dáng vẻ của bản thân bây giờ chẳng đẹp đẽ gì, cô vội vàng cúi đầu, xấu hổ siết chặt hai quả trứng trong tay rồi lảo đảo chạy về phòng học.
Lục Ngạn nhìn cô chạy đi, lông mày nhíu chặt.
Đúng lúc Đoàn Đoàn từ văn phòng trở lại, hắn thuận tay giữ lấy cô nàng rồi hỏi: “Em có biết Kinh Hạ em ấy xảy ra chuyện gì không? Sắc mặt em ấy hôm nay có vẻ không tốt.”
Đoàn Đoàn vô cùng nhiệt tình, chẳng nghĩ gì đã nói hết ra, mặc dù lúc nói bản thân còn có chút sầu não: “Em cũng không biết cậu ấy bị làm sao nữa thầy. Nhưng là hôm qua bọn em có ra ngoài xả stress, giữa chừng cậu ấy bỏ về, hôm sau liền mang theo đôi mắt sưng húp như đã khóc cả đêm. Hỏi thì cậu ấy không chịu nói.”
Dáng vẻ của cô nàng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng cô nàng lại không có nhìn thấy người đàn ông bên cạnh sau khi nghe cô nói xong lông mày khẽ nhíu lại rất nhỏ. Trong lòng nghĩ tới cái gì, hắn bỗng hỏi: “Tối qua các em đi đâu?”
Đoàn Đoàn nghe hỏi thi có hơi chột dạ, nhưng vẫn lè lưỡi nói: “Tụi em đi hát ở gần trường ạ. Thầy yên tâm, tụi em không có đụng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549978/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.