“Kinh Hạ ăn nhiều vào.”
Bất thình lình một miếng sườn rơi vào bát cô. Tô Kinh Hạ mém chút là ném đũa đi, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy nụ cười ân cần ấm áp xa lạ của Lục Ngạn.
Đúng vậy, cô cảm thấy nó thật xa lạ. Trong hiểu biết của cô, thầy chưa từng dùng loại ánh mắt này nhìn cô. Cho dù là bình thường không xa không gần giữ đúng khoảng cách giữa thầy và trò vô cùng chuẩn mực cô còn cảm thấy thoải mái hơn bây giờ. Mỗi lần hít thở đều cảm thấy khó khăn.
Thầy thật sự yêu mẹ cô đến mức trở thành người như vậy sao...
“Em cũng vậy, đừng chỉ ăn rau, ăn thịt nhiều vào.”
Thầy lại dịu dàng gắp thức ăn cho mẹ.
“Ừ.”
Nhưng thái độ của mẹ lại có chút lạnh nhạt. So với thầy, mẹ không giống một người phụ nữ đang yêu chút nào. Cô thật sự không muốn nghĩ mẹ có điểm gì khiến thầy thích. Mẹ cô điểm gì cũng tốt, là một người mẹ tốt, mặc dù có hơi không hiểu phong tình, suốt ngày chỉ lo cắm mặt vào công việc. Mẹ lạnh nhạt thầy lại càng thêm dịu dàng...
Tô Kinh Hạ không chịu nổi nữa, vội vã ăn mấy miếng cơm, cô đứng dậy: “Con lên phòng gom chút đồ rồi trở về trường luôn ạ.”
“Cái con bé này!”
Tô Mị còn chưa kịp nói gì cô đã biến mất sau cửa phòng ngủ mà không khỏi bất mãn quát giận một tiếng.
Thời điểm đó bà không biết người đàn ông duy nhất trên bàn cơm đã âm thầm nhìn theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549974/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.