Tô Mị vẫn thản nhiên nói: “Hôm nào tôi sẽ gọi nó về nhà.”
Lục Ngạn đương nhiên là đáp lại bằng một nụ cười thỏa mãn. Không quá mức lấy lòng lại đủ bao dung. Và y như rằng lấy được cảm tình của Tô Mị nhất có thể.
Nên nói là vì hắn quá yêu Tô Mị, hiểu rõ con người cô nên mới có thể làm đến mức đó? Hay vì cái gì khác?
Dù sao thì nửa bữa cơm sau đó liền trở nên hài hòa hơn rất nhiều.
Tô Mị hoàn toàn không biết bên dưới dáng vẻ thâm tình kia là cái gì, nhưng trong lòng lại luôn mang theo áy náy khiến cảm xúc của Tô Mị luôn không được bằng phẳng. Lục Ngạn lại vô cùng hài lòng nhìn thấy. Bởi vì chỉ có như vậy hắn mới có thể sớm đạt được sự tin tưởng vô điều kiện của Tô Mị mà tiến xa hơn một bước đến với mục đích của hắn.
...
Kể từ ngày hôm đó trở đi Tô Kinh Hạ liền bắt đầu né tránh Lục Ngạn bất cứ lúc nào có thể tránh được.
Vốn dĩ trước đây ngoài việc thấy nhau trên lớp học, có vài cái tương tác trong quá trình giảng dạy Tô Kinh Hạ còn thường sẽ chủ động đi tìm Lục Ngạn hỏi bài, hoặc sẽ làm như vô tình đụng trúng Lục Ngạn trên hành lang, trộm ngắm hắn một cách âm thầm... Tình yêu đầu đời của một thiếu nữ tuổi mười bảy còn chưa được xem là trưởng thành giống như nụ hoa e lệ, cho dù là đơn phương nhưng lại tiên diễn thu hút ánh mắt của người ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-nguoi-tinh-ho-cua-me/3549972/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.