Chương trước
Chương sau
Theo bình thường hôn lễ sẽ được diễn ra ở nhà thờ để cha sứ làm chứng cho anh và cô nhưng anh nhận ra cả một quá trình dài như vậy anh gặp cô một lần lại là lúc anh nhìn thấy nụ cười đẹp nhất mà Thẩm Y Tranh nở trên môi.

Chỉ vì cô cười một cái dù là không phải nụ cười dành cho anh vậy mà anh lại lén lút đem nụ cười của cô khắc ghi sâu trong não bộ, rồi ân thầm trộm yêu lấy cô, khoảng thời gian anh cũng không ngờ ông trời ưu ái anh nhiều đến mức để anh liên tục gặp cô một cách vô tình.

Cô có bạn trai anh cũng không có ý định cướp lấy cô, lần đầu tiên trong cuộc đời một người trên tay nhuốm đầy máu, từ sớm đã đánh mất chính mình lại âm thầm yêu cô gái vốn đã có bạn trai, ngược lại còn đứng phía sau bảo vệ cô từng chút một mà cô không hề nhận ra đã có người mong có thể bước vào thế giới của cô một lần.

Anh chỉ có thể đứng trước mặt cô với ấn tượng không tốt về tin tức mà báo chí đưa và đứng trước mặt cô với vị trí là anh trai của Lục Phùng Y. Cô không cho phép anh sẽ không dám đi quá xa cho đến khi anh mặc kệ tất cả mà bước vào thế giới của cô sau khi biết được bạn trai của cô không tốt.

Bởi vì sợ cô sẽ sai lầm anh để cô ghét bỏ mình, để cô hận anh vì ép buộc cô, cũng không muốn cô chịu bất kỳ tổn thương nào, anh sẽ để cô nhìn xã hội tàn khốc này dưới sự bảo vệ của anh.

Chỉ bao nhiêu điều anh làm, thì có lẽ từ lâu cha sứ đã chấp nhận và làm chứng cho tình yêu của anh rồi.

Anh không muốn lập lời thề cũng sẽ không hứa bất kỳ điều gì.

Cuộc sống anh chính là của cô, anh sẽ để cô toàn quyền quyết định, mạng của anh sớm đã là của cô rồi vậy nên cô ở đâu anh sẽ ở đó, chỉ cần cô muốn anh đều sẽ nghe theo cô.

Lục Dụ Thần không sợ vợ, anh là tôn trọng và nâng niu người phụ nữ của riêng anh.

Đứng ở trên sân khấu anh hướng mắt về phía cuối thảm đỏ, Thẩm Y Tranh chậm rãi được cởi bỏ bịch mắt, đôi mắt khó tiếp thu ánh sáng khẽ chớp chớp rồi lại đứng bất động trước khung cảnh đang hiện diện ở trước mắt mình.

Cô không biết nên nói thế nào, cũng không biết diễn tả cảm xúc hiện tại ra sao, chân không biết cứ ngây người đứng ở đó. Cho đến khi cô nghe thấy thanh âm quen thuộc cất lên.

“Con bé ngốc này còn ngây người làm gì? Còn không mau lại đây đẩy ta đưa con đi đến chỗ con rể tương lai. Ba Thẩm từ phía sau trên tay ông cầm bó hoa cưới màu trắng, lên tiếng phá bỏ bầu không khí hồi hộp.

Thẩm Y Tranh quay đầu lại nhìn thấy ông cô liền bất ngờ, nâng váy lên bước vài bước đến chỗ của ba mình “Ba! Hức... Tranh Tranh nhớ ba chết đi được.” Cô khẽ ngồi xổm xuống dưới chân ba mình, đôi mắt rưng rưng không kiềm được cảm xúc lúc này.

“Lấy chồng rồi còn khóc thế này, mau làm lễ đi một lát rồi nói, thằng bé sắp không thở nổi rồi.”

Đưa cho cô bó hoa cưới cô cầm lấy lễ phép gật đầu rồi đứng lên đi vòng ra phía sau để đẩy ông, cùng ba mình bước vào lễ đường là điều mà cô luôn mong đợi, cô cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy vui thế này.

Là bởi vì đối tượng chính là Lục Dụ Thần sao?

Mọi người đều mong đợi cô dâu, phóng viên liên tục chụp ảnh đưa tin tức về đám cưới của họ.

Lục Dụ Thần nhìn cô từng bước từng bước đi đến chỗ của mình trái tim anh càng đập mạnh hơn cơ thể hồi hộp đến phát run, đôi mắt anh nhìn về phía cô khiến những người gần đó nhìn thấy cũng phải cảm tháng.

Vừa dịu dàng vừa cưng chiều.

Anh không đợi được nữa, chân bước nhanh về phía của cô.

Hoắc Vũ Hạo ngồi cạnh Mạc Hy Ân liền nhíu mày “Cậu ta gấp gáp cái gì chứ.”



“Anh trật tự một chút có được không?” Mạc Hy Ân nhìn thấy anh định nói gì nữa liền khó chịu ra mặt mà liếc anh nói, khiến Hoắc Vũ Hạo vậy mà im bặt không dám mở miệng thêm nữa.

Hai người cùng nhau đưa ba Thẩm lên sân khấu, ông vui vẻ nắm lấy tay cả hai người đặt lên nhau, ông nhìn sang Lục Dụ Thần nghiêm nghị cảnh cáo anh.

“Ta giao con bé cho con, nhưng không đồng nghĩa ta chấp nhận con làm tổn thương con bé. Cho dù sau này không hoà thuận cũng không được dùng vũ lực nếu không ta sẽ đánh chết con rồi mang con bé quay về Thẩm Gia gã cho một người khác tốt hơn.

“Tranh Nhi con bé do ta cưng chiều tính khí có hơi bướng một chút con đừng trách”

Anh nắm chặt tay cô gật đầu khẳng định với ba Thẩm “Đời này Lục Dụ Thần con chỉ lấy cô ấy làm vợ, ba yên tâm đừng nói là tổn thương ngay cả cơ hội để tổn thương con cũng sẽ không để nó xuất hiện. Từ trước đến nay đều là cô ấy dùng vũ lực với con cho nên...” Anh ngẩn đầu nhìn cô

“Lục Nhị Thiếu Phu Nhân xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Nghe những gì anh nói tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng ba Thẩm cũng gật đầu mãn nguyện với những gì mình nghe được.

Để buổi lễ diễn ra đúng như những gì anh sắp xếp, Lục Phùng Y mang hai chiếc nhẫn cưới được làm riêng cho hai người lên sân khấu sau khi ba Thẩm quay lại vị trí ngồi cạnh mẹ Thẩm. Đôi mắt mẹ Thẩm cũng trở nên rưng rưng khi bà nhớ lại trước đây bởi vì bà không tin tưởng Lý Phong cho nên đã chạy theo anh để nhờ anh bảo vệ cô, không ngờ anh bây giờ không những bảo vệ con gái bà mà còn cho con gái bà một cuộc sống tốt như vậy.

Thẩm Y Tranh cảm xúc nhìn anh cô muốn bật khóc bởi vì anh đã âm thầm chuẩn bị hết tất cả mà không hề để cô hay biết, cô còn nghĩ chỉ cần đăng ký kết hôn thôi là đủ, nào ngờ hôn lễ lại diễn ra dưới giấc ngủ say của cô.

“Cảm ơn Phu Nhân vì đã chấp nhận anh.” Lục Dụ Thần nâng tay cô lên đặt nụ hôn lên mu bàn tay trước khi đeo nhẫn.

Chiếc nhẫn vừa vặn với ngón tay áp úc của cô, anh đeo vào cho cô không một động tác thừa.

“Anh còn chưa cầu hôn em, thật không công bằng?” Thẩm Y Tranh nhìn anh cô nói nhỏ chỉ đủ một mình anh nghe.

“Không cầu hôn em cũng phải gả cho anh, bây giờ cả Thành Lăng đều biết em là vợ anh nếu không gã cho anh thì sẽ không ai lấy em đâu.” Lục Dụ Thần bật cười đưa tay để cô đeo nhẫn cho mình.

Cô vừa đeo nhẫn vừa mắng người “Lưu manh, bỉ ổi”

“Vậy để anh cho em thấy anh bỉ ổi thế nào nhé.”

Lục Dụ Thần nắm lấy tay đeo nhẫn của cô cùng tay anh dơ lên cao, tay còn lại anh giữ gáy cô áp môi mình lên môi cô mà hôn một cách dịu dàng.

Thẩm Y Tranh lúc đầu có chút bất ngờ cô không phản ứng, lúc sau liền đặt tay lên eo của anh đón nhận nụ hôn hạnh phúc mà anh trao cho mình.

Phóng viên bên dưới như bắt được vàng chụp liên tục, khách đến cũng phải bất ngờ cảm thán, thiếu nữ chưa lấy chồng liền ngại đến đỏ mặt không dám nhìn. Trẻ con theo ba mẹ đến dự hôn lễ cũng nhanh chóng bịch mắt lại ngại ngùng cùng mọi người.

Chu Duẫn Tây ngồi cạnh Lục Phùng Y khẽ nắm tay cô nàng nghiên đầu hôn lên má của cô nàng một cái.

“Đừng ngại, anh hôn em trước xem như đặt cọc em là vợ anh.”

Lục Phùng Y đẩy đầu anh ra, cô hai má đỏ như trái cà chua “Vô liêm sỉ”

“Từ lâu đã không có liêm sỉ rồi.” Chu Duẫn Tây bật cười véo má cô một cái đầy cưng chiều.



Hôn lễ của Lục Dụ Thần rất đông khách được mời đến dự, toàn bộ những người ở đảo phía nam đều đến dự hôn lễ của anh, bọn họ không ai ngờ một ngày nào đó anh lại thay đổi đến mức này.

Nhân vật có tiếng tăm đều đến chúc mừng hai người họ, bọn họ trước đây nghĩ anh là loại người không tốt, bây giờ mới nhận ra báo chí đưa sai tin tức rôi.

Hôn lễ của hai người được trực tiếp trên khắp diễn đàn đưa tin, mọi người đang đi đường cũng cảm thấy rung động mà dừng chân lại xem để rồi ngại đến đỏ mặt.

Ngay cả đồn cảnh sát cũng đang xem tin tức về hôn lễ của cô, Lý Phong ngồi một góc ở trong ngục, hắn ta không thể đứng dậy cũng không thể đối diện với hiện thực, chỉ cúi mặt nghe tin tức đang được phát ở bên ngoài.

Hôn lễ của người anh ta bỏ lỡ một lần cả đời này hay kiếp sau cũng chẳng thể gặp lại. Anh ta tính toán quá mức quên đi hết những thứ anh ta có để rồi cả đời anh ta sống trong ân hận, ngày mai anh ta đã có thể nhìn thấy mặt trời rồi, mặt trời cuối cùng có thể nhìn thấy.

Thẩm Y Tranh sau khi rời khỏi môi Lục Dụ Thần thì làm một thủ tục rất quan trọng, cô nàng xoay người lại cầm bó hoa tung lên, mọi người đều ở phía sau đợi chờ sự may mắn chỉ riêng Thời Ninh Tư ngồi im lặng từ đầu đến cuối không lên tiếng.

Bó hoa cưới được tung lên, lại vô tình bay đến chỗ Ưng Châu đang đứng, cậu ta luống cuống chụp lấy bó hoa cưới khiến mọi người đều đồng loạt quay đầu lại nhìn người may mắn tiếp theo lập gia đình.

Cậu ta nhìn xuống bó hoa cưới, cuối cùng hít một hơi cầm lấy bó hoa cưới đi đến trước mặt Thời Ninh Tư nhìn cô.

“Nếu ông trời muốn anh kết hôn sớm vậy em có thể giúp anh thực hiện không, chúng ta sẽ cùng nhau đón sự may mắn này.” Ưng Châu im lặng suốt khoảng thời gian dài, cuối cùng không buông bỏ được Thời Ninh Tư.

Chọn đối diện với Thời Ninh Tư bằng cảm xúc thật trong lòng mình.

Cô nàng bất ngờ ngẩn đầu nhìn người đã im lặng với mình, cô không nói gì mà thậm chí rất muốn mắng chửi người đàn ông này nhưng sợ anh mất mặt khi mọi người đang nhìn về phía bọn họ cô nàng đành cầm lấy bó hoa.

Tiếng vỗ tay liền vang lên biến không khí trở nên náo nhiệt hơn.

Lục Dụ Thần đặt tay lên eo của Thẩm Y Tranh anh ghé vào tai cô nói nhỏ “Hôn anh một cái, em đừng nhìn bọn họ nữa.

Cô vừa vui vừa cảm thấy hạnh phúc cho chính mình và người bạn thân của mình, nghiên đầu hôn lên má anh một cái.

“Đã hài lòng chưa.

“Vẫn chưa, nhưng không sao chúng ta còn rất nhiều thời gian để hôn.”

Anh giữ khư khư cô bên người “Hi vọng kiếp sau may mắn hơn để gặp em sớm hơn, kiếp này gặp trễ quá suýt chút đã mất vợ rồi.”

Thẩm Y Tranh nghệ xong liền bật cười đánh vào người anh.

“Được! Kiếp sau em đợi anh đến đón anh, bù cho anh khoảng thời gian đã bỏ lỡ."

“Nhớ đấy, em không được nuốt lời.

“Không nuốt lời, ông xã đại nhân yên tâm đừng nói kiếp sau, kiếp sau và sau nữa cũng chỉ gã cho anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.