Bởi vì tình trạng của Lục Dụ Thần rất nặng cho nên anh hôn mê bất tỉnh rất lâu. Mỗi ngày Thẩm Y Tranh đều đến nhìn anh, chỉ là cô đi buổi tối như vậy cho dù bất chợt tỉnh lại anh cũng sẽ không nhìn thấy cô.
Cô nghe Thời Ninh Tư nói nếu Lục Dụ Thần tỉnh lại anh sẽ phải đi cai nghiện, bởi vì chất ma túy mà Lý Phong đã tiêm vào người anh một lượng không hề nhỏ. Cách một lớp kính trong suốt cô vẫn cảm thấy đau lòng, cô sẽ đợi anh tỉnh lại cũng sẽ đợi anh cai nghiện chỉ là cô lần này không còn muốn bên cạnh anh nữa.
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Y Tranh vang lên, cô vội che lấy loa điện thoại nhanh chân bước ra ngoài ấn nghe máy, là điện thoại từ mẹ cô. Đã rất lâu rồi cô không gọi, đầu dây bên kia giọng điệu vui mừng truyền đến tai cô.
“Tiểu Tranh Tranh! Ba con ông ấy tỉnh rồi, ông ấy thật sự tỉnh lại rồi.” Mẹ Thẩm vui vẻ gọi điện báo tin cho cô.
Thẩm Y Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm cô còn sợ nó là tin xấu là tin mà cô không muốn nghe nhất “Vậy thì tốt quá rồi, thật sự tốt quá rồi. Giọng cô có chút nghẹn ngào, thút thít mà đầu dây bên kia có thể nghe thấy rõ.
“Con sao vậy giọng của con nghe như đang khóc đến nơi rồi.
Thẩm Y Tranh cũng trả lời lại bà “Không sao đâu mẹ, chỉ là vui quá không kiềm chế được. Mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ đợi ít hôm nữa con sẽ sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3625573/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.