Chương trước
Chương sau
Phương Phong Tức cùng Hoắc Vũ Hạo chạy đến sau khi nhận được tín hiệu của Lục Dụ Thần, nhưng khi họ và những anh em trên đảo phía nam đến được cũng là lúc chính họ tận mắt chứng kiến Thẩm Y Tranh nhảy từ vách núi xuống biển.

Hơn ai hết Hoắc Vũ Hạo là người nhận ra vấn đề nhanh nhất, anh ta biết Thẩm Y Tranh nhảy xuống đồng nghĩa với việc Lục Dụ Thần đã ở dưới biển rồi. Nếu anh có mệnh hệ nào anh ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào có liên quan đến, kể cả Lương Nguyệt San.

“Mau cho người xuống dưới tìm Lục Dụ Thần và chị dâu các người, hai người họ đều rơi xuống biển rồi. Tìm không được người thì các người cũng biết phải tự làm gì rồi đấy!” Hoắc Vũ Hạo lớn tiếng.

Phương Phong Tức đứng chỉa súng về phía của Lý Phong “Sao mày dám?”

“Có gì không dám? Ở đây đều là người của tao bước vào đây rồi tụi mày không thoát được đâu.” Lý Phong cho dù đau lòng nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy quay người đứng đối diện hai người bọn họ.

Cơn thịnh nộ của Hoắc Vũ Hạo mới là đáng sợ, mất đi Lục Dụ Thần chính là cái đáng sợ nhất, cùng nhau làm biết bao nhiêu chuyện vậy mà ngay cả người anh em của mình cũng không bảo vệ được, vô dụng thật.

Tay của Hoắc Vũ Hạo nắm chặt thành nắm đấm nổi cả gân xanh lên “Người của mày không có chuyên môn bằng người của tạo. Lúc đến đây chỉ đợt bắn tỉa người của mày chỉ còn những người đứng ở đây mà thôi”

“Không cần thắc mắc vì sao mày không hay biết. Tụi nào lăn lộn bên ngoài từ nhỏ, đều từ địa ngục trở về, trải qua cuộc sống khắc nghiệt nhất. Cho nên không làm rùm beng như mày, hôm nay tao nhất định đem mày và cả người ON của mày xuống địa ngục” Hoắc Vũ Hạo vừa nói xong, trong tay không có súng, cúi người nhặt một thanh gậy bằng gỗ, anh ta vỗ vỗ vào lòng bàn tay mấy cái.Anh ta không có súng, nhưng Phương Phong Tức có.

Ngần ấy năm người khác biết đến Hoắc Vũ Hạo vì anh là con trai của Hoắc Chiến Cửu tương lại sẽ kế thừa Phong Cửu và Hoắc Thị nhưng anh ta lại không muốn đi theo con đường của ba mình.

Lúc anh ta nhìn thấy Lục Dụ Thần lần đầu đã cảm thấy vô cùng ghét bỏ, hằng ngày đấu khẩu với nhau nhiều đến mức những anh em trên đảo cũng đã quen. Anh ta còn tưởng anh chỉ là đứa trẻ được chú Phương nhặt về, nhưng không ngờ anh lại là Nhị Thiếu Gia của Lục Gia bị bắt đi mất.

Cho dù vẫn luôn đấu khẩu thì đối với Hoắc Vũ Hạo anh chính là người anh em bước ra cùng địa ngục. Hàng trăm lần cùng nhau làm hết nhiệm vụ và giao dịch của đảo phía nam, có lần đã suýt không còn mạng về.

Thì sao anh ta có thể cam tâm tình nguyện nhìn anh chết mà không hề hấn, cũng không tức giận chứ. Hoắc Vũ Hạo dùng thanh gỗ trên tay anh liếc mắt nhìn Lý Phong sau đó tốc độ rất nhanh đã đứng sau lưng dùng gậy đập vào lưng của hắn ta.

Lý Phong như bị boa mắt hắn ta không kịp né cũng không đánh trả, bị đánh từ phía sau liền ngã nhào ra phía trước.



Hoắc Vũ Hạo tiếp tục dùng gậy gỗ đánh từ phía trước hắn khiến hắn không nhìn được rõ những thứ trước mắt, khoé miệng của Lý Phong cũng bật máu chân đứng không vững người của hắn cũng chỉ đứng nhìn không dám xen vèo.

“Tang Lữ sao lại để thẳng yếu kém như vậy đến Thành Lăng nhỉ?” Anh ta nhìn hắn, thanh gỗ cũng chỉa đến trước mặt hắn khinh bỉ mà lên tiếng chê bai.

Lý Phong ôm ngực hắn ta nhìn Hoắc Vũ Hạo “Yếu kém? Giết một Lục Dụ Thần mà yếu kém thì có lẽ nên phá hủy đảo phía nam mới không yếu kém. Hắn ta dùng chân đá vào người Hoắc Vũ Hạo.Nhưng đây là đòn căn bản tất nhiên là né được, vậy mà Hoắc Vũ Hạo không ngờ chỉ trong thời gian ngắn Lý Phong đã học võ rồi cũng không tầm thường như trước.

Tang Lữ thật sự muốn trả thù như vậy, bọn anh cũng đành mang Lý Phong ra cảnh cáo trước, dám để ai động vào người của đảo phía nam thì mạng quay về bên cạnh Tang Lữ hắn cũng không còn.

“Không có bản lĩnh”

Phương Phong Tức bắn một viên vào chân của Lý Phong tiếng súng vang lên.

“Đoànggg!!!!”

Viên đạn ghim vào đùi của Lý Phong khiến hắn phải quỳ một chân xuống trước mặt Hoắc Vũ Hạo khi chuẩn bị vung chân đá thêm lần nữa, ánh mắt của Phương Phong Tức không thay đổi lạnh lùng, kiêu ngạo không sợ trời đất.

“Muốn phá chỗ của bọn tao, để xem mày còn mạng không đã.” Hoắc Vũ Hạo dùng chân đá vào đầu của Lý Phong làm cho hắn bật ngửa ra phía sau bất tỉnh.

Lúc này Phương Phong Tức muốn bắn chết Lý Phong lại bị Vũ Hạo ngăn cản, anh ta muốn Lý Phong sống không bằng chết với những gì hắn ta sẽ đã làm, anh ta không để hắn chết như vậy, nếu không tra tấn hắn mà chỉ bắn một phát chí mạng.

Thì cái chết này cũng nhẹ nhàng quá rồi.

Lục Dụ Thần còn chưa tìm được anh ta đâu thể bỏ qua những người này.

“Mang hắn bà những người có mặt ở đây quay về đảo phía nam cho tôi.... Nhớ phải tìm cho được Lục Dụ Thần và Thẩm Y Tranh, sống thấy người, chết phải xác.”Hoắc Vũ Hạo vứt bỏ thanh gỗ trên tay đo về phía Phương Phong Tức đang khó chịu khi vẫn muốn giết chết Lý Phong, muốn hắn ta ngày hôm nay phải chết đau khổ hơn cách mà Lục Dụ Thần xuống biển khơi g rõ tình hình thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.