Con người ta phải có một trong hai thứ, là kinh tế và tình nghĩa, có thể không tiền nhưng đừng sống không tình.
Thành Lăng không lớn không nhỏ, trước đây chỉ là một tỉnh nhỏ sau này phát triển lên thì Thành Lăng lại là một trong 5 Thành Phố phát triển nhất, cho dù nó không quá lớn nhưng phải tìm mất bao lâu mới có thể gặp được người như anh?
Lục Dụ Thần hình như đã dành toàn bộ thời gian của mình cho Thẩm Y Tranh, anh nâng niu cô trong tay của mình bất kỳ ai cũng không được phép tồn thương cô.
Lương Nguyệt San lâu lâu lại mất tích, rồi lại đột nhiên suất hiện cô ta như ma vậy, không nói không rằng cũng không biết cô ta muốn gì mà bây giờ lại đến tận biệt thự của anh. Thẩm Y Tranh là người mở cửa, cô hầu như cảm thấy người ở trước mặt rất lạ, nhưng lại thấy vô cùng không thích người này.
Bởi vì cô đi mở cửa quá lâu cho nên anh mới ra ngoài tìm, nhìn thấy Lương Nguyệt San hàng chân mày anh liền nhíu lại, nhanh chân bước đến nắm lấy tay của cô kéo cô nép phía sau lưng mình.
Anh khó chịu lên tiếng "Cô đến đây làm gì?"
"Tớ nghe nói vợ cậu bị tai nạn, còn mất trí nhớ tạm thời cho nên tiện đường thì tớ đến đây ghé thăm thôi cậu lớn tiếng làm gì?" Lương Nguyệt San cô ta cũng thẳng thừng đáp lại còn đưa mắt thích thú nhìn cô nép phía sau lưng
anh.
Lục Dụ Thần anh muốn mắng người thật đấy "Ai nói với cô? Ai cần cô đến thăm?"
"Đừng nói là ba mẹ tôi nói, Lục Phùng Y và Lục Phong Hành lại càng không... Lương Tiểu Thư cô điều tra chuyện của tôi?" Anh không để cô ta lên tiếng giải thích, anh lập tức chặn họng cô ta để xem lời giải thích cô ta chọn là gì.
Nhất thời bị anh nói cô ta lại không thể phản bát, những người cô ta định mang ra biện minh đều không thể nói nữa, là cô ta điều tra anh và cô không thể nói như thể cô ta chỉ còn cách lột bỏ vẻ ngoài tử tế.
Trực tiếp nói thẳng ý đồ vì bây giờ Thẩm Y Tranh mất trí rồi không thể so với cô ta "Lục Dụ Thần là anh thích em, bây giờ em thích anh em có thể đợi anh ly hôn, bây giờ anh ly hôn đi cô ta mất trí như vậy, chẳng lẽ anh lấy một người mất trí làm vợ sao?" Ánh mắt thù địch của cô ta rất rõ ràng nhắm vào cô, nhưng Thẩm Y Tranh lúc này đã bị anh bịch tai lại không cho cô nghe những gì mà Lương Nguyệt San vừa nói.
Lục Dụ Thần đứng bịch tai của cô, nhưng anh bây giờ lập tức muốn giết chết Lương Nguyệt San ngay tại đây "Là cô nghĩ như vậy, hơn nữa tôi là con người thì phải lấy người tại sao tôi phải ly hôn để đi kết hôn với rong rêu bên ngoài..?" Ý anh là Thẩm Y Tranh có mất trí nhớ thì cô cũng là con người, còn Lương Nguyệt San ngay cả động vật cũng không xứng chỉ có thể là thực vật không dùng được.
Cô ta không hiểu ý anh? Não cô ta cảm thấy không tiếp thu được những gì anh nói, ý anh là bảo cô ta chính là rong rêu bên ngoài sao?
Nhất thời không trả lời được gì, nhìn anh quay lưng lại với cô ta, một mực bảo vệ cô ở trong lòng sự ganh ghét không chịu được mà muốn cắn người.
Anh lại xem cô ta như không khí, anh chậm rãi rút tay lại, vén tóc mái cô ra sau gáy, buổi sáng anh đã giúp cô búi tóc rồi cho nên bây giờ cô để lộ rõ gương mặt xinh đẹp vô cùng, cúi đầu hôn lên môi cô một cái "Tranh Tranh đóng cửa vào nhà thôi, ở đây bẩn thỉu em nghe nhiều quá sẽ bẩn tai, nhìn nhiều bẩn mắt!" Lục Dụ Thần vui vẻ nở nụ cười mặt kệ người nào đó vẫn đang muốn xì khói ở phía sau lưng anh.
Đôi mắt Thẩm Y Tranh chớp chớp, cô có chút ngại ngùng khi bị anh hôn, đưa mắt nhìn ra phía sau lưng anh, cô chỉ tay vào Lương Nguyệt San sau đó thanh âm nhẹ nhàng hỏi anh một cách ngây ngốc.
"Cô ấy muốn kết hôn với anh hả?"
"Anh không kết hôn với rong rêu, anh chỉ kết hôn với em."
Lục Dụ Thần nắm lấy tay cô nghiêm túc nói cho cô nghe, sau đó không có ý định đón tiếp người ở phía sau mình mà định vào nhà cũng cô, dù sao có nói thì rong rêu cũng không có não để hiểu, chi bằng vào nhà ký vài hợp đồng, ngồi xem phim cùng vợ anh còn có ý nghĩa hơn là đứng ở đây.
Xoay người cô lại anh mặc kệ mà cất bước vào nhà.
Nhìn thấy anh không để ý đến mình, còn bị anh mắng rồi chứng kiến một màng khó coi như vậy cô ta sao không thể tức giận được. Lương Nguyệt San dậm chân tức tối quát lớn "Anh đứng lại, anh đừng quá đáng cô ta có cái gì hơn em, cô ta chỉ là một đứa mất trí...".
Cổ họng của Lương Nguyệt San nghẹn lại, cô ta mở mắt nhìn anh, bàn tay của Lục Dụ Thần đang bóp cổ cô ta, anh dùng lực đôi mắt như muốn giết người, cánh tay còn lại anh che mắt Thẩm Y Tranh vì sợ cô nhìn thấy cảnh
nay.
Cô ta nắm lấy cổ tay của anh muốn lấy tay anh ra nhưng sức lực cô ta không đủ, chỉ có thể giữ tay anh ở đó mà không thể nới lỏng một chút nào. Anh muốn giết cô ta, cô ta nói cô mất trí bao nhiêu lần rồi nhỉ? Anh thật sự muốn nổi cơn điên tàn sát cô ta, nhưng Thẩm Y Tranh vẫn đang ở đây.
"Vợ tôi có mất trí thì dù sao cô ấy cũng có não vì cô ấy là con người, còn cô? Rong rêu ven đường không có não thì câm miệng lại..."
Lục Dụ Thần muốn phát điên mà nhấn mạnh từng chữ "Lương Nguyệt San tôi nói cho cô biết rong rêu cho dù có bám chặt thế nào cũng sẽ bị dẫm nát mà thôi, chẳng ai để ý đến đâu... Cô không bao giờ khiến người khác ngã được đâu."
"Tôi cũng không phải chưa từng dẫm nát rong rêu khiến nó chết mà không thể nào sống lại đâu." Anh buông cổ cô ta ra, lập tức dùng tay đấy nhẹ vai cô ta ra khỏi cửa nhà anh rồi ấn khóa cửa lại.
Lương Nguyệt San bị anh bóp cổ, còn bị anh dùng lực đẩy như vậy liền ngã nhào xuống đường, cô ta vừa tìm không khí để hít thở, vừa ho sặc sụa không ngừng, tay ôm lấy lòng ngực mà thở không ra hơi.
Không ngờ cô ta đến đây còn bị anh dằn mặt như vậy, cô ta biết anh nói cô ta rong rêu cho nên cô ta hiểu ý cuối cùng anh muốn cảnh cáo cô ta là gì, nhưng cô ta không sợ, cô ta nhất định phải có được anh nếu không phải của cô ta thì bất cứ ai cũng không được phép có được anh.
Cô ta thà phá nát tất cả còn hơn nhìn món đồ mình thích vào tay người khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]