Cơn đau cứ như muốn giết chết anh, anh không nhịn được chỉ còn cách cắn vào tay mình, cắn đến mức rách da máu rỉ ra bên ngoài anh mới cảm thấy nhẹ nhõm đi một chút.
Lục Dụ Thần rửa mặt, anh rửa vết thương trên cổ tay sau đó đi đến phòng bệnh của Thẩm Y Tranh, màng đêm buông xuống cơn mưa của Thành Lăng chưa tạnh vẫn cứ như con suối mà trút nước xuống khiến không khí cũng trở nên lạnh lẽo.
Đôi mắt ôn nhu của anh nhìn người con gái trước mặt mình, trán cô quấn băng gạt trắng, nhìn kỹ vẫn thấy một ít máu đã thấm ra băng gạt rồi, nắm lấy tay cô anh áp tay cô vào má của mình bàn tay của cô chỉ còn chút hơi ấm anh sợ cô lạnh nên dùng tay mình sưởi ấm cho cô.
"Tranh Tranh ngoan! Ngủ một giấc rồi sẽ không sao nữa, đợi em khoẻ rồi chúng ta về nhà." Anh hôn lên mu bàn tay của cô.
Từ sáng mẹ Lục đã nấu đồ ăn bồi bổ để chuẩn bị mang đến bệnh cho anh, cũng không biết tình hình ở bệnh viện như thế nào rồi bà không thấy anh gọi về nhà nên cảm thấy có chút bất an.
Chẳng hiểu sao bà cả đêm không ngủ được, cảm thấy sắp có chuyện xảy ra rồi nhưng lại không biết phải trấn an bản thân bằng cách nào, chỉ còn cách đến bệnh viện xem tình hình của cô.
Không ai dám gọi điện báo cho Thẩm Phu Nhân sợ bà ấy lo chuyện Thẩm Tổng đã mệt rồi nếu như biết cô xảy ra chuyện sợ là bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3563170/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.