Chương trước
Chương sau
Mọi chuyện diễn ra rất nhanh, tin tức về Ngô Gia được đẩy lên top đầu, mọi người đều bất ngờ, hơn nữa Ngô Gia xảy ra chuyện thì giới kinh doanh cũng dậy sóng một phen.

Toàn bộ tài sản của Ngô Gia đều bị niêm phong, hiện tại vẫn chưa tìm thấy Ngô An Hạ, cô ta hiện tại chính là đối tượng bị truy nã khắp Thành Lăng.

Chỉ là hai người đàn ông điển trai, gương mặt không chút biến sắc, hơn nữa Lục Dụ Thần vẫn vô cùng thông thả vắt chéo chân ở đồn cảnh sát. Lục Nhị Thiếu của Thành Lăng không phải là người quá xa lạ, cũng không phải lần đầu đến đồn cảnh sát.

Anh không lo lắng, nhưng người đang cầm lái chiếc Lexus màu trắng quen thuộc đó lại vô cùng lo lắng, Thẩm Y Tranh cô không biết xảy ra chuyện gì nhưng vừa rồi khi đang lấy hồ sơ ở Thấm Gia, cô chỉ vừa mở tủ lục tìm được thông tin mỏ vàng từ thư phòng của ba cô thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát bảo cô đến đón người.

Mà người này lại là Lục Dụ Thần, lúc đầu cô còn tưởng cô nghe nhầm, nhưng mà người bên kia xác nhận chính là

Lục Nhị Thiếu Gia thì cô suýt chút đã ngất luôn rồi.

Ứng Châu không đi cùng cô, khi nãy bọn cô phát hiện ra có người theo dõi thì đã tách nhau đánh lạc hướng, sau khi Ứng Châu đi không lâu cô mới lái xe đến Thẩm Gia bây giờ còn phải đến đồn cảnh sát đón người.

Rốt cuộc không biết anh làm gì ở Ngô Gia mà phải vài đồn thế này.

Chiếc Lexus thắng lại ở ngay bãi đỗ xe ở đồn cảnh sát Thành Lăng, Thấm Y Tranh sắc mặt có chút khó coi, cô bước xuống xe trên người mặc chiếc quần tây ống rộng màu trắng cùng với áo sơ mi nhạt màu hồng, tay áo sơ mi được coi xoắn lên đến khuỷu tay.

Cô bước vào bên trong đồn đã nhìn thấy người rồi, Lục Dụ Thần khoanh tay ngồi vắt chéo chân không biểu lộ chút cảm xúc gì, vừa nhìn thấy cô đã đứng bật dậy, anh thông thả bước đến.

"Em đến nhanh thật đấy, lo lắng cho anh đến vậy sao?" Lục Dụ Thần bước đến chỗ cô, mà ở đồn cảnh sát không ai dám ngăn lại.

Thật ra không cần cô đến, anh có thể tự về ở đây ai có thể làm gì được anh chứ, vậy mà Lục Nhị Thiếu ép bọn gọi cho cô gái này đến đón anh, cũng thật khiến người khác khó hiểu.



Cô nhìn anh chỉ chậm rãi hỏi "Anh có sao không? Sao lại bị bắt đến đây." Còn chưa kịp nói gì nữa thì ở phía sau cô đã nghe tiếng bước chân, cô và Lục Dụ Thần đều đưa mắt nhìn, chỉ nhìn thấy một cô gái gương mặt xinh đẹp.

Anh vừa nhìn thấy đã nhếch mép, khẽ nhìn Hoắc Vũ Hạo nhướn mày.

Ông trời của Hoắc Vũ Hạo đến rồi!

Mạc Hy Ân vừa đến Thành Lăng, còn chưa kịp làm gì thì đã bị cảnh sát gọi đến đây đón người, mà người đó còn là Hoắc Vũ Hạo cái người mà cô còn nói sẽ không gặp anh thêm lần nào nữa cách đây không lâu.

"Chào cảnh sát trưởng, tôi đến đón người tên Hoắc Vũ Hạo." Mạc Hy Ân nhìn vị cảnh sát trưởng ở đó chậm rãi lên tiếng, mà Hoắc Vũ Hạo thật ra ở cách đó không xã chỉ cần nhìn là thấy chỉ là không biết Mạc Hy Ân thật sự đến.

Anh ta vẫn chăm chú bấm điện thoại, nghe thấy giọng nói quen thuộc mới ngẩn đầu lên, vừa nhìn thấy cô nàng anh ta đã sững sờ không nói nên lời chỉ đành đứng dậy.

"Cảm ơn em."

Mạc Hy Ân nhìn anh gật đầu, cô nàng lấy trong túi áo ra chiếc chìa khóa xe "Anh tự lái xe về nhà đi, em đến với bạn nên cậu ấy sẽ đưa em về."

"Không phải chứ, em để anh tự về thật sao? Em đưa anh về nhà đi, dù sao anh cũng không lái xe được khi nãy bị còng tay bây giờ vẫn còn đau." Hoắc Vũ Hạo cười trừ biết cô nàng muốn né tránh mình, anh không vươn tay cầm lấy chìa khóa.

Thẩm Y Tranh nhìn hai người họ, cô kéo nhẹ tay áo anh "Khi nãy em thấy anh ta vẫn còn bấm điện thoại mà?"

"..."



"Tay anh có sao không? Có bị đau giống anh ta không?" Lúc này cô mới giật mình cầm tay anh lên xem xét, nhưng không có vết đỏ nào cả, hay là cô đến trễ quá nên nó biến mất rồi?

Lục Dụ Thần bật cười, anh hôn lên trán cô một cái "Cậu ta nói dối đấy, chúng ta về thôi trễ rồi." Anh ôm lấy eo cô, thuận tay kéo cô nhích sang ôm lấy cô không buông.

Ngô Trọng bị cảnh sát bắt được áp giải đi ngang qua hai người, sắc mặt ông ta khó coi đến mức có thể nhìn ra được ông ta hiện tại rất muốn nhai tươi nuốt sống anh và cô.

Ông ta vừa đi ngang hai người bước chân liền dừng lại "Tụi mày đợi đấy người đó nhất định sẽ không bỏ qua cho tụi mày, đợi ngày ra ngoài nhất định sẽ khiến tụi mày phải cầu xin tao." Ngô Trọng ông ta chỉ nghĩ anh cho người phá bữa tiệc, không ngờ đến lần này lại là cảnh sát xen vào.

Cho nên mới không lường trước được.

"Chỉ sợ, Ngô Tổng không ra được bên ngoài nhưng dù sao thì cũng mong ông giữ gìn sức khoẻ nhé." Lục Dụ Thần đút một tay vào túi quần, anh không hề bị ông ta đe doạ mà sợ sệt chỉ ung dung gật gù nói cho ông ta biết chỉ cần ông ta ra được bên ngoài thì anh đây sẽ tiếp hết lòng.

"Mẹ kiếp! Thằng khốn mày đợi đấy."

Ngô Trọng bị đưa đi, nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà mắng chửi.

Thẩm Y Tranh ở trong lòng anh, cô có chút bất ngờ đứng nhìn anh nói chuyện với ông ta một cách bình tĩnh đến mức đáng sợ. Cô rụt đầu vào người anh, anh cũng cảm nhận được mà xoa đầu cô một cái.

Hai người quay về nhà, anh lái xe để cô ngồi ở ghế phụ, vừa bước vào xe đã nhìn thấy tập hồ sơ. Xem ra Thẩm Y Tranh cô thật sự tin tưởng anh.

Hoắc Vũ Hạo ra ngọạ cùng với Mạc Hy Ân, anh ta ra sau anh ít phút nói mãi cuối cùng cô nàng cũng đành phải đưa anh ta về nhà.

Chiếc xe màu đen đang đỗ đợi Mạc Hy Ân, đôi mắt sáng của Hoắc Vũ Hạo quét qua đã nhìn thấy được người đàn ông cầm lái, anh để cô nàng đi đến nói chuyện nhưng bản thân tò mò đến mức khó chịu nhìn chằm chằm vào người ta không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.