Anh hôn cô đến mức môi cô sưng hết lên, Thẩm Y Tranh như con mèo nhỏ, cô gục đầu lên vai anh đầy mệt mỏi, hơn nữa bây giờ nước mưa thấm vào người cô hết rồi khiến cô cảm thấy cơ thể có chút không ổn.
Hai người đi chuyển đến phòng tắm, Lục Dụ Thần vẫn nhấc giữ cô trên người mình, anh xả nước ấm vào bồn tắm cho cô, anh biết khả năng cô bị cảm rất cao, đề kháng cô yếu như vậy không giống như anh.
Giọng điệu bình thản nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng “Tranh Tranh! Em tắm nước ấm đừng để bị cảm.” Anh để cô ngồi xuống dựa vào thành bồn tắm, vén tóc cô ra sau gáy.
Cô tùy tiện gật đầu mắt mở không muốn nổi nữa.
Bởi vì chỉ có một phòng vệ sinh trong nhà, lúc trước anh chỉ sống một mình, bây giờ cô đến rồi nên anh cũng cho người làm thêm phòng tắm ở các phòng, anh sợ cô nhìn thấy anh sẽ khó chịu cho nên anh đã hạn chế để cô nhìn thấy mình nhiều nhất có thể.
Để cô biết mọi chuyện, chưa hẳn là chuyện tốt, anh sợ nếu để cô biết rồi cô sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Thẩm Gia của cô không đơn giản, dưới cơn mắt anh cảm thấy vấn đề càng đi sâu sẽ càng cảm thấy dính dáng nhiều người.
Nếu để cô biết chuyện mỏ vàng, khi bị lộ ra cô sẽ là người gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ nhắm vào cô, vừa lấy được mỏ vàng vừa khiến anh chùn bước. Những chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến anh không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3548356/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.