Lục Dụ Thần đưa cô đến bệnh viện, nhưng hiện tại trong nước nhà cô không còn ai, chỉ có cô giúp việc vậy nên anh phải ở lại cho dù anh đã dùng chính điện thoại bệnh viện gọi cho Lý Phong dựa theo số trong danh bạ mà cô đã lưu.
Người có không trân trọng, người trân trọng thì không có. Lục Dụ Thần ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi cô, hai tay anh đan vào nhau cơ thể ướt sủng đến mức quần áo dính vào da thịt mà hiện rõ đường nét trên cơ thể.
Vậy mà anh không cảm thấy lạnh.
Thẩm Y Tranh trong phòng cấp cứu, cô như chìm vào bầu trời đen tối không tìm ra được lối thoát, cô như lơ lửng trên không vô cùng mong lung. Cô nhìn thấy Lý Phong hiện ra trước mắt nhưng rồi biến mất, rồi lại nhìn thấy có một bóng lưng quen mắt.
Nhưng người đó hình như không có ý định quay đầu lại, mà liên tục bước đi vế phía trước, chân cô bất giác đuổi theo nhưng mà không có cách nào đuổi theo được, cô đi một bước người kia lại đi hai bước, cảm giác tuyệt vọng không tìm được rối ra khiến cô muốn bật khóc vô cùng.
Lý Phong vẫn đang ở Ngô Thị chịu sự chất vấn của Ngô An Hạ, anh ta cũng không phải không thấy cuộc gọi đến chỉ là không muốn nhấc máy, đối với anh ta chẳng có gì quan trọng bằng việc xoa dịu đi cơn giận của Ngô An Hạ.
Đến khi cô được đưa về phòng hồi sức, thời gian trôi qua rất lâu coi mới chớp chớp mi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-yeu-em/3548333/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.