Nhan Noãn không cảm thấy lạnh. Cậu uống rượu xong, tuy không nhiều như Úc Thiên Phi nhưng cũng đủ để người ấm lên.
Cảm giác ngà ngà say không tệ, người có hơi bay bổng, còn có chút mơ màng, tư duy lại sinh động hơn so với ngày thường.
Úc Thiên Phi có tinh thần hơn cả cậu. Có lẽ với người này mà nói, rượu bia chẳng khác gì nước ngọt có ga.
Sau khi lấy xe, Vệ Mân vô cùng ân cần xuống xe mở cửa băng ghế sau cho Dương Nhược Liễu.
Đường Giai Bách thấy vậy, vô cùng tự nhiên ngồi vào ghế phụ.
Nhìn xe Vệ Mân đi xa, Nhan Noãn không khỏi thở dài.
Không khó để tưởng tưởng, Dương Nhược Liễu vô cùng có thể tức cành hông vì bị bỏ ở ghế sau không ai để ý.
Úc Thiên Phi ở bên cạnh lại như không có chuyên gì, vươn tay duỗi eo, cười quan tâm cậu: "Chúng ta cũng đi thôi."
"Bạn của cậu chết chắc rồi." Nhan Noãn nói với anh: "Tiểu Dương mất hứng."
"Tôi cũng đã nhìn ra." Úc Thiên Phi hạ tay xuống: "Dày vò uổng công."
Hai người sóng vai vai đi về, Nhan Noãn không nhịn được mà phê bình anh: "Cậu xoay nồi lẩu, hại cậu ta thảm luôn."
"Hả? Liên quan gì đến tôi?" Úc Thiên Phi ấm ức: "Tôi không xoay cái nồi kia, cô nương nhà người ta chắc chắn sẽ coi trọng cậu ta à?"
Nhan Noãn thử phân tích cho anh: "Nếu cậu không xoay, cậu ta sẽ không gồng mình ăn lẩu cay, không ăn lẩu cay sẽ không xấu hổ mà không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851049/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.