"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Đường Giai Bách hỏi.
"Không thì thế nào." Nhan Noãn dùng hết giọng điệu lạnh nhạt của mình: "Cũng xem như là một kết thúc, tốt hơn cứ dây dưa mãi."
Đường Giai Bách trầm mặc vài giây: "Có thời gian thì ra ngoài chơi, em mời anh đi ăn."
Nhan Noãn cười cười, chuyển câu chuyện: "Trưa cậu ta gọi điện cho Vệ Mân, sao cậu biết nhanh vậy?"
"He he." Đường Giai Bách có hơi ngượng ngùng: "Công ty của anh ấy rất gần trường học của em."
Ngụ ý là, nhân lúc nghỉ trưa tranh thủ thời gian chạy tới áp sát.
"Em nói trò chuyện cùng anh ấy cực thú vị, anh ấy nghe xong rất vui nên mời em ăn trưa." Đường Giai Bách nói tiếp.
Nhan Noãn không biết có nên chúc cậu ta thuận lợi hay không.
Cúp điện thoại, cậu đứng lên bỗng nhiên choáng váng, trước mắt tối sầm, không thể không với tay vịn vào vách tường bên cạnh để giữ thăng bằng, một lúc lâu sau mới dần khôi phục.
Cảm giác này cũng không lạ mấy, đôi khi ngồi xổm quá lâu rồi đứng dậy quá nhanh sẽ khiến đại não thiếu oxy, hẳn cũng có phản ứng tương tự. Nhưng lần này lại là từ ghế đứng lên, thời gian kéo dài có hơi lâu.
Cậu vẫn không nghĩ nhiều, chị Bội đi đến với vẻ mặt không vui, trong tay còn cầm một cái túi nhỏ.
"Sao đặt trên bàn trong phòng khám mà em chưa ăn miếng nào vậy." Chị lo lắng hỏi Nhan Noãn: "Giữa trưa em có ăn gì chưa?"
Lúc này Nhan Noãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851037/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.