Úc Thiên Phi tiêu hóa một lát, cuối cùng cũng hiểu ý của cậu.
"Tại sao phải chuyển tiền cho nhà?" Anh hỏi Nhan Noãn.
Nhan Noãn cắn môi, trong giây lát không nghĩ ra được câu trả lời. Lý do rất phức tạp, không có hệ thống, khó mà nói rõ được. Nhưng cậu biết, nếu cậu không nói gì thì chắc chắn Úc Thiên Phi sẽ lo lắng suy nghĩ lung tung.
"Có lẽ là vì... Cảm thấy nợ họ." Cậu cố ý làm cho giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: "Từ nhỏ đến lớn, họ chưa từng bạc đãi tôi. Nhưng cuối cùng tôi lại khiến họ thất vọng."
Úc Thiên Phi chau mày: "Cho nên gửi tiền?"
Nhan Noãn cười giễu mình: "Rất ngu hả?"
"Năm mươi nghìn tệ?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
"Vốn định gửi năm trăm nghìn, nhưng tôi cũng không có." Nhan Noãn nhún vai.
Thời gian học y rất dài, cậu làm việc chính thức chưa được mấy năm, năm đầu làm ở bệnh viện cũng không nhận được nhiều, chút ít tiền khó mà tiết kiệm được. Sau khi Nhan Noãn từ chức đến làm ở phòng khám tư mới dần có dư dả.
"Tôi không có ý này." Úc Thiên Phi gãi đầu: "Chỉ là cảm thấy... Là lạ."
Nhan Noãn liếc anh một cái.
"Cậu gửi tiền là vì cảm thấy... Nợ họ, muốn bù đắp sao?" Úc Thiên Phi hỏi.
Nhan Noãn cúi đầu, không nói lời nào.
Ba mẹ cậu giống như cậu, đều là kiểu người có tính hướng nội, rất ít khi thể hiện sự thân thiết ra ngoài bằng lời nói hay hành động. So với nhà Úc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trang/2851020/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.