Lúc đi làm một chúttinh thần Cố Hạ cũng không có, lúc cùng làm báo cáo với đồngnghiệp, đầu Cố Hạ mơ hồ hỗn độn, mí mắt nặng nề mở không ra, sếphỏi cô vấn đề gì đều phải gọi vài tiếng cô mới kịp phản ứng, mặtmũi cũng ngơ ngác. Đến khi tan họp, sếp bất mãn nói với cô một câu.“Cố Hạ, sao dáng vẻ trông giống như chưa tỉnh ngủ vậy hả? Cô còntrẻ, cuộc sống về đêm cũng không được quá điên cuồng.”
Đồng nghiệp cười ầmlên, Cố Hạ cúi thấp đầu, trong bụng còn mắng thầm Triển Thiểu Huy.Sau khi trở về từ bãi tắm, mỗi ngày Triển Thiểu Huy đều đến cănphòng trọ nhỏ bé kia của cô, mỗi lúc trời tối đều lăn qua lộn lạivới cô. Khi ở bãi tắm cô nói ra câu đó thì sắc mặt anh trầm hẳnxuống vì không còn cách nào với cô, đàm phán với cô không có kếtquả, giọng điệu mang đầy vẻ uy hiếp: “Hạ Hạ, em đã quên đây là địabàn của anh rồi à.”
Nói xong thì đẩy ngãcô lên giường, từ phòng ngủ chiến đấu đến phòng tắm, đặt Cố Hạ lênbồn rửa mặt, để cho cô đối mặt với gương, kéo hai chân của cô ra hunghăng chà đạp cô đến nửa ngày, quá trình ấy vô cùng thê thảm, thiếuchút nữa đã nghiền nát Cố Hạ, Cố Hạ thì thầm cầu xin anh rất lâuTriển Thiểu Huy mới chịu buông tha cho cô, đến nửa đêm lại ngóc đầudậy chiến đấu tiếp. Lúc Cố Hạ rời khỏi bãi tắm thì hai chân đãmềm nhũn, Triển Thiểu Huy bế cô lên xe, còn có phần đắc ý nói: “Đâymới là việc của người trưởng thành.”
Đương nhiên, TriểnThiểu Huy cũng chỉ có thể cậy mạnh trong chuyện phòng the mà thôi,còn những chuyện khác thì anh cũng không uy phong như vậy. Ngay cảchìa khóa căn phòng kia Cố Hạ cũng không đưa cho anh, có đôi khi rờikhỏi công ty sớm, lái xe qua đón cô tan việc, Cố Hạ còn mang dáng vẻkhông kiên nhẫn.
“Không cần…” Cố Hạchưa nói xong hai chữ kia thì phát hiện tín hiệu ở đầu dây bên kia đãbiến mất, màn hình điện thoại lóe lên, đầu dây bên kia đã cúp máy.Chắc hẳn anh cũng biết Cố Hạ sẽ nói gì nên quyết định không thèmnói nhiều nữa, chỉ thông báo cho cô một tiếng.
Buổi tối không về nhàmua thức ăn nấu cơm, Cố Hạ ngại phiền toái nên ăn ở bên ngoài, trongnhà hàng Triển Thiểu Huy hỏi: “Em có mang thẻ trên người không?”
“Làm gì?” Cố Hạ khóhiểu nhìn anh, lại nhìn sang bữa cơm phong phú trên bàn, hỏi nhỏ:“Không phải anh quên mang theo tiền, muốn em trả tiền bữa cơm này chứ?”
“Tiền cơm đương nhiênlà có, cơm nước xong xuôi anh muốn đi mua quần áo, chúng ta mua vài bộđi. Anh mua cho em, em mua cho anh, em trả tiền cho anh.”
Cố Hạ vùi đầu vào ăncơm, “Em không muốn mua cho anh, tự chúng ta mua rồi trả tiền.”
“Không được, đã rấtlâu rồi em không tặng gì cho anh, lát nữa em sẽ quẹt thẻ, anh muốnmặc quần áo em mua.”
Sau khi ăn cơm xong anh kéoCố Hạ đến trung tâm mua sắm thật, bản thân Cố Hạ không có hứng thúmua sắm, chỉ muốn về nhà ngủ sớm một chút nhưng mà Triển Thiểu Huylại nói mình có quá ít quần áo nên cô đi dạo với anh ở khu quần áonam trước. Cố Hạ không biết đàn ông cũng có hứng thú mua sắm nhưvậy, chạy đến nhãn hiệu thời trang quốc tế lớn, Triển Thiểu Huy tùytiện chọn lấy hai bộ thử mặc vào người, trở ra hào hứng bừng bừnghỏi Cố Hạ thế nào. Vóc người đẹp, ngoại hình lại anh tuấn nên khôngkén quần áo, Cố Hạ khen anh vài câu, ánh mắt Triển Thiểu Huy trànngập vui vẻ, chỉ tay với nhân viên bán hàng lấy mấy bộ quần áo đó,“Bộ này, bộ này, còn có bộ kia, gói lại hết.”
Nhân viên bán hàngnhiệt tình cười, động tác nhanh nhẹn gói lại cho anh, đưa hóa đơn,“Xin hỏi ngài muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”
Cố Hạ không tìnhnguyện chút nào lấy thẻ trong ví ra, chậm rì rì đưa cho nhân viên bánhàng, sau đó miệng há thành hình chữ O, kêu lên, “Mắc vậy à?”
Chọn đại vài bộ quầnáo mà đã mất gần nửa năm tiền lương của Cố Hạ rồi, Cố Hạ cấp tốcgiựt thẻ của mình lại, cười ha ha nói: “Hay là quẹt thẻ của anh đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]