Trâu Nhuận Thành nhìnmọi người, “Không phải còn một phần nữa sao? Bưng lên cho em đi.”
“Đó là của đại ca,có bưng lên cũng không có phần của cậu.” Trịnh Giang Hà nói. Vốn tốinay chuẩn bị cho sáu người ăn, năm anh em còn có thêm chị dâu thứ hai(Trần Mộ) nữa, đã chuẩn bị sáu phần từ trước, nhưng mà Lão Tứ vàđại ca không đến, anh ta nói với Cố Hạ, “Cố Hạ, phần của đại ca đểcho cô đấy.”
Vừa nói anh ta vừanhìn bồi bàn ý bảo bưng thức ăn qua, Cố Hạ không muốn người khácđối xử đặc biệt với mình, khoát tay nói: “Không cần đâu.”
“Cô còn muốn để dànhlại cho anh ấy sao? Vẫn lo lắng cho anh ấy à.” Trịnh Giang Hà cườithành tiếng, “Món ngon cũng muốn giữ lại cho anh ấy, nhưng mà loại súpnày phụ nữ uống rất tốt, nếu việc gì cô cũng nghĩ cho anh ấy thìhãy ăn thật ngon vào, đại ca thấy vậy cũng sẽ vui theo.”
Cố Hạ rất muốn nóicô không có ý này nhưng lại không biết mở miệng thế nào, Vệ Nam cũngnói: “Cố Hạ, cô đừng khách sáo, anh ấy tới muộn như vậy, không tíchcực chút nào, không có ăn là đáng đời. Hơn nữa anh ấy tới đây cùngvới Lão Tứ, thừa một phần cũng không biết chia thế nào.”
Cố Hạ cúi đầu xuống,bọn họ xem cô như người một nhà như vậy làm cho cô thế áy náy. Nhưngmà không khí trong nhà hàng náo nhiệt lại vui vẻ, mọi người vô tìnhcố ý cũng dẫn cô vào chủ đề nói chuyện, Trịnh Giang Hà có chúthiểu biết về ẩm thực, mỗi một món ăn đều thuyết minh vài câu, TrâuNhuận Thành lại chọc ngoáy anh ta, “Ăn cơm thì ăn đi, nói nhiều nhưvậy làm gì.”
Triển Thiểu Huy ghésát vào cô, “Anh không biết em đến đây, nếu không thì đã tới sớm hơnrồi.”
“Công ty cuả bọn em tổchức đi tắm suối nước nóng nên mới gặp, Trần Mộ muốn mời em ăn cơmnên dẫn em tới đây.” Cố Hạ trả lời anh, chắc là do không khí của bữacơm khá dễ chịu nên cô cũng tháo lớp phòng bị trong lòng xuống, nóichuyện thoải mái với Triển Thiểu Huy hơn một chút.
“Ừ” Triển Thiểu Huycầm đũa không khách sáo đưa vào trong miệng, lôi những chuyện khácvào nói làm cho hai người càng thêm hòa hợp với nhau, “Cả công ty củaem đến đây sao?”
“Một vài phòng tới,chiếm khoảng phân nửa.” Cố Hạ trả lời anh, nhìn thấy ngón tay thondài của anh gắp cho cô một miếng gà, Triển Thiểu Huy rất ít khi gắpthức ăn cho người khác, nhìn thấy ánh mắt của cô thì có hơi mất tựnhiên nói: “Anh nhớ em rất thích ăn món này.”
Đến tột cùng đã baolâu hai người không cùng nhau ăn một bữa cơm? Bấm tay tính thì cũng đãba năm rưỡi bốn năm, đã lâu như vậy mà anh vẫn còn nhớ cô thích ănmấy món bánh ngọt, còn nhớ rõ cô thích ăn món gì, trong lòng Cố Hạnhư có một trận gió thổi qua, dấy lên từng đợt từng đợt rung động.
Không khí trên bàn vẫnthoải mái như trước, mọi người cười cười nói nói, thỉnh thoảng lạikéo Cố Hạ vào chủ đề đang nói, giống như cảm thấy quan hệ giữa CốHạ và Triển Thiểu Huy đã là chắc chắn. Trong lúc Cố Hạ đi vào nhàvệ sinh, cô vừa đi thì bàn cơm trở nên yên tĩnh, Vệ Nam nhìn TriểnThiểu Huy, “Chúng em đã dụ dỗ cô ấy lâu như vậy rồi, đại ca, nếu nhưanh còn không bắt được cơ hội này thì chúng em cũng hết cách.”
Trâu Nhuận Thành cườngđiệu thêm, “Đại ca, đêm nay phải thu phục được cô ấy về đấy.”
“Tôi biết rồi.” TriểnThiểu Huy cũng đang tự hỏi phải làm thế nào, cơ hội tốt như vậy màkhông bắt lấy thì ngày mai anh nhất định sẽ bị mọi người cười chếtmất.
Đến khi mọi người đãăn uống no say, chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, Triển Thiểu Huy thuậnthế giữ tay Cố Hạ lại, nắm rất chặt, “Chúng ta đi tản bộ đi.”
Tuy đang bế người khácnhưng bước chân của anh rất lớn, dường như đang rất gấp không thể nhịnđược nữa, sau khi mở cửa phòng thì thuận tay khóa trái cửa phònglại, ném cô xuống chiếc ghế salon thật to, cúi người chặn cô lại,“Hạ Hạ, anh muốn em.”
Tay của Triển ThiểuHuy đã bắt đầu cởi cúc áo của cô, thân thể cường tráng của anh đèlên cô, dường như Cố Hạ không thể thở nổi, thân thể mẫn cảm dưới sựvỗ về trêu đùa của anh khẽ run rẩy, có một dòng nhiệt nóng tuôn ratừ bụng dưới, cô cắn môi, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gìnhưng đã không còn sức chống trả nữa, trong lòng dâng lên một khátvọng xa xôi.
“Được.” Triển ThiểuHuy thốt ra âm thanh khàn khàn từ trong miệng, tuy nói như vậy nhưnglực trên tay cũng không giảm, anh tinh tế gặm cắn trên cổ của cô, “Anhmuốn em…”
Anh đứng lên, nhanhchóng cởi bỏ quần áo trên người mình rồi lại đè xuống, không hềdịu dàng chút nào kéo hết mọi chướng ngại trên người cô xuống, mộttay kéo lấy chân của cô, phần bên dưới xâm nhập vào giữa hai chân cô,không kịp thực hiện khúc dạo đầu, eo hơi dùng sức đi vào cô thật sâu.
Đêm nay Triển Thiểu Huygần như đã điên cuồng, thay đổi rất nhiều tư thế, có đôi khi động tácthô bạo như muốn nghiền nát cô, có đôi khi lại tình tứ ghé sát vàotai cô gọi tên cô, “Hạ Hạ…Hạ Hạ…Hạ Hạ…” Cố Hạ bị anh vần vò đếnnỗi cả thể xác và tinh thần đều phải giao ra hết, trong đầu chỉ cònmột mảnh trống rỗng, cuối cùng tiếng kêu cũng trở nên khàn khàn.
Đêm rất dài, cuốicùng Triển Thiểu Huy ôm Cố Hạ đã xụi lơ vô cùng buồn ngủ vào tronglòng, anh nghĩ, anh không thể mất đi cô.
Bản đầy đủ như sau:
Triển Thiểu Huy khôngkéo cô ra ngoài tản bộ mà chậm rãi đi dọc theo hành lang, tay của anhvẫn nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, đi chưa đượcvài phút thì anh ngừng lại, kéo Cố Hạ vào trong lồng ngực, “HạHạ…”
Giọng nói trầm thấp,lưu luyến truyền đến từ phương xa, tay cũng dùng thêm một chút lực, ômchặt lấy eo của cô kéo vào trong lòng, Cố Hạ không thể thở được,“Đừng…”
Chữ vẫn chưa được nóira hết thì đã bị miệng của Triển Thiểu Huy chặn lại, một tay giữlấy gáy cô, bao phủ lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, liếm láp bừabãi, đầu lưỡi tiến quân thần tốc luồn lách vào trong miệng của cô,đầu lưỡi của cô và anh cùng trêu đùa nhau, Cố Hạ không thể tránhđược, cách một lớp áo sơ mi vẫn có thể cảm nhận được lồng ngựcnóng như lửa của anh, dường như muốn hòa tan người khác, hơi thở quenthuộc khơi gợi lên khát vọng trong tiềm thức, cô cũng ôm chặt lấy anh,vươn đầu lưỡi hòa cùng nụ hôn kịch liệt với anh.
Dưới chân đột nhiên cómột khoảng không, Cố Hạ đã bị bế lên, Triển Thiểu Huy bế cô đi vềcăn phòng của anh cách đó hơn mười mét, Cố Hạ nắm lấy vạt áo trướcngực anh, muốn giãy giụa ra khỏi lồng ngực của anh, “Thả em xuống…”
Tuy đang bế người khácnhưng bước chân của anh rất lớn, dường như đang rất gấp không thể nhịnđược nữa, sau khi mở cửa phòng thì thuận tay khóa trái cửa phònglại, ném cô xuống chiếc ghế salon thật to, cúi người chặn cô lại,“Hạ Hạ, anh muốn em.”
Tay của Triển ThiểuHuy đã bắt đầu cởi cúc áo của cô, thân thể cường tráng của anh đèlên cô, dường như Cố Hạ không thể thở nổi, thân thể mẫn cảm dưới sựvỗ về trêu đùa của anh khẽ run rẩy, có một dòng nhiệt nóng tuôn ratừ bụng dưới, cô cắn môi, biết rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gìnhưng đã không còn sức chống trả nữa, trong lòng dâng lên một khátvọng xa xôi.
“Được.” Triển ThiểuHuy thốt ra âm thanh khàn khàn từ trong miệng, tuy nói như vậy nhưnglực trên tay cũng không giảm, anh tinh tế gặm cắn trên cổ của cô, “Anhmuốn em…”
Anh đứng lên, nhanhchóng cởi bỏ quần áo trên người mình rồi lại đè xuống, không hềdịu dàng chút nào kéo hết mọi chướng ngại trên người cô xuống, mộttay kéo lấy chân của cô, phần bên dưới xâm nhập vào giữa hai chân cô,không kịp thực hiện khúc dạo đầu, eo hơi dùng sức đi vào cô thật sâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]