Áo khoác của anh hơidài so với Cố Hạ, che hết được cả phần mông, Cố Hạ mặc áo của anhlên lầu, Triển Thiểu Huy vốn muốn lên lầu cùng cô nhưng Cố Hạ lạikhông muốn, anh nói ngồi trong xe chờ cô, lý do là: “Không phải em muốnđi mua đồ sao? Muộn như vậy rồi, đi một mình không an toàn.”
Lúc ấy trong đầu CốHạ chỉ muốn về phòng nhanh một chút, cũng không còn sức dây dưa vớianh nữa, gần như chạy trốn lên phòng vọt vào phòng tắm thay quần áosạch sẽ, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều,uống một ly nước nóng rồi mới xuống lầu.
Triển Thiểu Huy vẫnchưa lái xe đi, thấy Cố Hạ đi ra thì vội vàng đẩy cửa xe bước rangoài, “Lên xe đi, anh đưa em đi.”
Cố Hạ trả lại áokhoác cho anh, cửa hàng tiện lợi làm việc 24h gần đây nhất cũng còncách một đoạn, đi bộ cũng khá xa nên gật gật đầu, ngồi vào ghếphụ, quay lại nhìn chỗ ngồi đằng sau, “Cái kia…thật sự xin lỗi…”
Lúc trước anh cũng đãtừng nói câu này rồi, giọng điệu khi nói mang theo một chút phànnàn, rất thân thiết giống như nói với người nhà của mình, Cố Hạcảm thấy không khí này không ổn lắm, ngậm miệng không nói chuyện vớianh nữa. Vài phút sau đã đến cửa hàng tiện lợi, Cố Hạ bảo anhngừng xe, chạy vào trong.
Triển Thiểu Huy cũngxuống xe nhưng mà không đi theo cô vào cửa hàng tiện lợi, Cố Hạ cũngbiết anh sẽ không theo mình vào mua mấy thứ này, sau nửa ngày chọnlựa trong cửa hàng tiện lợi, trả tiền rồi xách ra ngoài, TriểnThiểu Huy đang dựa vào cửa xe đợi cô, hai người lên xe, Triển Thiểu Huycũng không vội khởi động xe mà đưa cho Cố Hạ một chiếc hộp gì đó,“Mua thuốc cho em này, sau này phải chú ý đến thân thể nhiều hơn.”
Ngoài xe tiếng độngnơi thành thị ồn ào vang lên, trong xe chỉ có giọng nói của anh, “Saukhi em đi anh mới cảm thấy mình đã mất đi một thứ rất quan trọng,làm việc gì cũng cảm thấy không còn sức lực nữa. Về sau muốn đitìm em nhưng lại nghe nói em đã kết hôn và mang thai, anh cũng khôngbiết phải làm gì lúc ấy nữa.”
Triển Thiểu Huy khẽthở dài, “Lão Tam nói phản ứng của anh rất chậm chạp, anh cũng cảmthấy mình thật chậm chạp, em ra đi lâu như vậy anh mới đi tìm em rồimới phát hiện ra đã quá trễ, khi đó chỉ hận chính mình không thểquay ngược thời gian lại, anh nhất định sẽ không để cho em đi, chỉtiếc trên đời này thật sự không có chỗ cho câu nói hối hận.”
Cố Hạ dùng ngón tayvô thức nhẹ nhàng gảy gảy áo mình, vài sợi tóc rơi xuống vầngtrán, cô không vén tóc lại, cũng không nói gì.
“Sau khi em trở lại,lần trước nhìn thấy em ở khu triển lãm anh thật sự còn nghĩ cả nhàba người của em đang đi chơi, khi đó hận muốn chết.” Triển Thiểu Huycười khẽ một tiếng, như là đang cười nhạo chính mình, khi đó đaulòng đến chết lặng, cô và anh đã bỏ lỡ nhau như vậy, anh chỉ là mộtngười qua đường trong câu chuyện xưa, hình ảnh kia như một vết khắcnóng rát in vào trong lòng, dù có đụng vào hay không cũng rất đauđớn, dù cho có trải qua thời gian dài, vết thương có lành lại cũngsẽ để lại sẹo, cả đời sẽ hối hận cùng tiếc nuối. Anh cũng khôngthể chứng kiến hình ảnh kia một lần nữa, giọng kiên quyết như đangthề với chính mình, “Cho nên, bây giờ anh không thể buông tay, nếu anhbuông tay thì tình cảnh kia sẽ thật sự xảy ra.”
Hô hấp của hai ngườitrong đêm tối khẽ dồn dập, ngay cả đầu Cố Hạ cũng không dám ngẩnglên, thật lâu sau mới mở miệng, “Nhưng mà, chúng ta thật sự khôngthích hợp.”
“Vậy em cảm thấy thếnào mới là thích hợp?” Triển Thiểu Huy không biết cô gọi cái gì làthích hợp, nhưng anh cho rằng, cô yêu anh, anh cũng yêu cô, đó chính làthích hợp. Tình yêu sẽ khiến cho con người ta cam tâm tình nguyệnthích ứng với mọi thứ, tựa như anh chưa bao giờ thích ăn đồ ngọtnhưng khi cô đút cho anh thì anh nhất định sẽ ăn; anh chưa bao giờ thíchliên lạc qua tin nhắn, nhưng sẽ nhắn tin tán gẫu với cô, không hề thấyphiền toái, chỉ cảm thấy rất ngọt ngào… Anh vẫn bình tĩnh “Anh biếtrõ nhất định trong lòng em có anh, nếu không thì ba năm qua cũng khôngquen ai như vậy. Khi đó anh thật sự không muốn ép em đi, mặc dù lúcsau có hơi tức giận nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thể chấp nhậnchuyện chúng ta đã kết thúc, mấy năm nay em lăn lộn ở bên ngoài nhấtđịnh rất vất vả, anh không hề muốn em phải trở nên như vậy. Anh khôngbiết em có hận anh hay không, khi đó anh đã không ở bên cạnh em, thậtsự xin lỗi.”
“Cũng không thê thảmnhư anh nghĩ đâu.” Cố Hạ cười rộ lên, cố gắng làm cho không khí thoảimái một chút, “Công việc cũng không quá vất vả, đi khắp nơi cũngkhông tệ lắm. Tôi đã học được rất nhiều thứ, quen với rất nhiềubạn, khi đó tôi đến một thành phố ven biển, khí hậu rất tốt, trướckia tôi chưa bao giờ đến thăm biển, biển rộng bao la rất hùng vĩ, tôicòn đi du lịch đến rất nhiều nơi…”
Cô thấy Triển ThiểuHuy không nói gì, xoa xoa đôi bàn tay, “Thật ra, cuộc sống của tôi rấttốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]