“Cảm ơn.” Cô vừa nóixong thì ông chủ Hách chủ động cầm lấy tách trà trong tay cô, sau đónhân cơ hội nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhưng lại lập tức buông ra, chỉthuận tiện sờ mó một tí mà thôi, nheo mắt nói: “Ông chủ của các côthật là biết nhìn người, nhân viên của Khải Hoành thoạt nhìn ai cũngcó khí chất cả.”
Cố Hạ bị động tácnày của lão ta làm cho toàn thân cứng đờ một lát, ông ta còn giả vờkhông thèm để ý, Cố Hạ vội vàng lui về sau vài bước, miệng vẫn lễphép nói: “Công ty của chúng tôi khi tuyển dụng yêu cầu tương đối cao.”Cô nghĩ có lẽ ông ta không cố ý, nhưng mà ý tưởng này của cô bịđánh tan nhanh chóng, đối phương cầm một phương án lên mở ra cho có,muốn Cố Hạ ngồi bên cạnh lão ra giải thích một chút, sau đó lạigiả vờ lơ đãng chạm nhẹ vào phần đầu gối lộ ra ngoài váy của CốHạ, ngón tay khẽ động đậy, nhẹ nhàng vuốt, Cố Hạ kinh ngạc đứngvọt dậy, vô cùng chán ghét nhìn tên ông chủ kia, “Ông làm gì vậy?”
“Tôi làm cái gì chứ?Là cô đang làm gì mới đúng?” Ông chủ Hách quát lên, vừa rồi cô độtngột đứng lên, tiện thể đẩy văn kiện sang một bên, đụng ngã bàn trà,nước trà đổ trên người tên đàn ông kia, lúc này mặt ông chủ Hách đennhư than, lão ta đang ra ám hiệu với cô, dù sao lão ta cũng có chútthân phận, chiêu này đa số đều thành công, cho dù thỉnh thoảng cóngười thật sự không muốn nhưng đối phương cũng chỉ uyển chuyển từchối, lão ta cũng sẽ không miễn cưỡng, nhưng mà hôm nay gặp được côgái này cảm thấy không được chút nào, lại còn hắt nước trà lênngười lão, thật không nể mặt lão. Hai người đi vào từ cửa ra vào,ngoại trừ trưởng phòng Lưu còn có giám độc bộ phận thị trường, ôngchủ Hách vội vàng chỉ vào Cố Hạ nói: “Công ty các người có huấnluyện nhân viên không vậy? Sao có chút chuyện cũng làm không xong?”
Trưởng phòng Lưu vộivàng nhận lỗi, đây cũng là một khách hàng không nhỏ, anh ta không thểđắc tội, nhìn thấy nước trên người đối phương, thấp giọng quát CốHạ, “Cố Hạ, sao cô lại như vậy? Mau xin lỗi tổng giám đốc Hách đi.”
Cố Hạ đứng bất động,ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, tên xấu xa còn cáo trạng trước, trưởngphòng Lưu thấy cô không có phản ứng gì nên không muốn khó xử thêm,nói cô mau đi ra ngoài, Cố Hạ còn chưa ra ngoài thì ông chủ Hách đãtức giận nói: “Ơ, Khải Hoành các người bây giờ ngay cả một nhân viêncũng không coi tôi ra gì sao, tôi muốn hỏi tổng giám đốc Trâu của cácngười xem anh ta làm ăn…”
“Tôi ở đây! Giữa trưangồi cãi nhau, đây là công ty hay là cái chợ thế?” Cửa ra vào truyềnđến một giọng nói lười biếng, Trâu Nhuận Thành biếng nhác đi vào,theo sau anh ta là trợ lí đặc biệt, ánh mắt Trâu Nhuận Thành quétvài vòng quanh phòng khách, “Cách làm ăn của tôi không đến lượt ngườikhác chỉ dạy, có gì bất mãn với tôi thì cứ nói thẳng, ở đây khôngphải ai cũng có thể la lối với tôi như ông đâu.”
Trâu Nhuận Thành khôngnể mặt như vậy, ông chủ Hách cũng nhịn không được, “Tổng giám đốcTrâu có ý gì thế? Tôi đang là khách hàng ở đây đấy.”
Anh ta dùng ánh mắt ýbảo Cố Hạ ra ngoài cùng anh ta, vừa ra khỏi cửa thì nhìn Cố Hạ đangcúi thấp đầu nói: “Có phải lão ta chọc giận cô không? Nếu lão rachọc đến cô thì cô cứ thẳng tay cho lão một cái tát cũng không sao,dù sao đại ca cũng sẽ là chỗ dựa cho cô.”
“Tùy cô, cô chỉ cầndỗ dành để đại ca vui là được, bây giờ tôi đang xem cô như Bồ Tát màcung phụng, cô muốn thế nào thì thế ấy.” Trâu Nhuận Thành vẫn vô tâmmà nói, “Vả lại, cô cũng không phải là người hay gây chuyện cho nêntôi cũng không cần hỏi chuyện vừa rồi, Cố Hạ, cô không cần quá câunệ.”
Cố Hạ làm trong KhảiHoành, tự nhận mỗi ngày đều không chỉ ngồi không ăn lương, cô muốnkiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, nói: “Anh là sếp, không cầnphải đối xử đặc biệt với tôi.”
“Con người tôi luôn côngtư rõ ràng, chẳng qua là tôi không thể đứng nhìn người khác bị bắtnạt, không phải sao?” Trâu Nhuận Thành cười nói, lại vô cùng hứng thúhỏi thăm, “Cố Hạ, sao cô lại muốn làm công việc này? Công việc vụnvặt, còn là cấp thấp nhất trong công ty, hình như cô cũng không giốngloại phụ nữ có tham vọng sự nghiệp. Cứ tùy tiện mà xin đại ca mộtít cũng đủ cho cô vùng vẫy cả đời, ra ngoài làm việc rất vất vả.Tuổi trẻ của phụ nữ không dài, cô phải bắt lấy cơ hội, đại ca rấtgiàu đấy.”
Nghe Trâu Nhuận Thànhnói vậy, Cố Hạ cảm thấy không có tiếng nói chung với anh ta nên nóilời tạm biệt rồi về vị trí của mình, có thể Cố Hạ không thể trởthành người phụ nữ thành đạt nhưng công việc không chỉ mang lại tiềnlương mà còn mang lại cảm giác thành tựa cho cô, cô cảm thấy mình vàTriểu Thiểu Huy cũng như những đôi nam nữ yêu nhau bình thường, giốngnhư Từ Lộ Lộ và Trần Đào, giống như những đôi nam nữ nắm tay nhautrên đường, luôn nghĩ về tương lai, cùng tính toán xây dựng cuộc sốngcủa mình, những thứ này có lẽ Trâu Nhuận Thành không hiểu.
“Chỉ là cảm thấyđiều kiện của anh tốt như vậy, sau này không biết có thay lòng đổidạ không thôi.” Cố Hạ tựa vào lòng anh nhỏ giọng nói.
Tay Triểu Thiểu Huy đãkhông thành thật sờ lên ngực cô, hở thở phun trên vành tai cô, khiếncho Cố Hạ ngưa ngứa, “Lòng của anh sớm đã bị em trộm mất rồi.”
Sau đó anh liền bế côlên ghế sofa, chặn lại những lời vẩn vơ của cô, dùng hành động thựctế chứng minh mình yêu mến cô bao nhiêu.
Mẹ cũng đã tới thànhphố C một lần, lần thứ nhất là đưa cô đến trường đại học, khi đó ởkí túc xá trong trường học, tất cả đều rất vội vàng, bây giờ mìnhcũng kiếm được không ít, lại còn có bạn trai, tất nhiên hẳn là phảidẫn mẹ đi đây đó, đến lúc đó kéo Triểu Thiểu Huy đến gặp mặt mẹ,không biết mẹ sẽ vui đến thế nào, có câu nói thế này, mẹ vợ nhìncon rể, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Cố Hạ càng nghĩ càng vui, lúcrửa rau trong bồn rửa miện vẫn còn ca hát, đến khi Triểu Thiểu Huy đitới, cô không thể chờ đợi được nữa nói: “Mẹ của em muốn lên đây thămem một thời gian, đến lúc đó em sẽ dẫn mẹ đi chơi.”
“Mẹ em muốn lên?”Triểu Thiểu Huy dường như hoàn toàn không ngờ tới sẽ nghe thấy tintức như vậy, một lát sau mới nói: “Khi nào lên?”
“Hai ngày trước ngàyquốc khánh. Mẹ cũng phải đi làm, vừa khéo quốc khánh được nghỉ dàihạn nên lên đây.” Cố Hạ cười hì hì nói: “Mẹ muốn đi đây đi đó ởthành phố C, lúc ấy em sẽ dẫn mẹ đến đường Tân Giang, đến đườngPhượng Hoàng mua quần áo, đương nhiên còn phải đến hồ ở thành bắc,phong cảnh ở đấy của thành phố C rất đẹp…”
“Vậy thì tùy em.”Triểu Thiểu Huy hời hợt nói, tựa như đang nói “Cơm trưa ngày mai em cứtùy ý mà nấu.” Anh yên lặng một lát, nói: “Nếu như thiếu tiền thìlấy chi phiếu trong ngăn kéo của anh, mật mã em đã biết, nhớ rõ lấythêm một ít tiền cho mình.”
“Nhưng mà có thể emphải về lại căn nhà trước kia, nếu không mẹ của em sẽ biết chúng tađang ở chung, nhất định sẽ không vui.” Căn nhà bên kia lần trước TriểuThiểu Huy đã trả trước tiền thuê nửa năm, trước mắt tuy Cố Hạ chuyểntới đây nhưng vẫn chưa trả lại căn nhà kia, bây giờ vừa khéo có thểtrở lại.
“Cũng được, em muốn ởbên kia thì ở bên kia.” Triểu Thiểu Huy chỉ hy vọng mẹ của cô đừng ởđây quá lâu.
“Ngày quốc khánh hẳnlà anh cũng không phải đi làm nhỉ? Đến lúc đó chúng ta cùng đi ăncơm, mẹ em mà gặp anh thì nhất định sẽ rất vui.” Cố Hạ vừa chénvừa nói.
Triểu Thiểu Huy tựavào tường hơi nhíu mày, cả ngày làm việc bận rộn, anh không ngờ trởvề nhà lại nghe thấy tin này, “Chúng ta còn phải ăn cơm cùng nhau sao?Không cần đâu.”
“Đương nhiên cần chứ.”Cố Hạ còn đang rửa chén đĩa, chén dĩa bằng thủy tinh trắng nõnphản xạ ánh sáng, cô cũng không nhìn Triểu Thiểu Huy, rất thuậnmiệng nói: “Nếu không sau này sao chúng ta có thể ở bên nhau lâu dài.”
“Chúng ta đều đã làngười trưởng thành.” Dưới ánh đèn gương mặt Triểu Thiểu Huy sáng nhưngọc, anh hơi quay đầu đi, ánh mắt chuyển dời sang nơi khác, “Không cầnphải nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ em biết.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]