Cố Hạ đặt súp vàobình giữ ấm, bình giữ ấm này là sau khi cúp điện thoại cô đã chạyđến siêu thị mua, Từ Lộ Lộ ném đến ánh mắt khó hiểu: “Tiểu Hạ,cậu làm vậy có thể thu phục được ông chủ của cậukhông?”
“Hy vọng thế.” Cố Hạkhép hàng mi thật dài lại thở dài, “Cũng không biết tên kia mắcchứng gì, gửi hoa quả đến tỏ vẻ an ủi mà lại chọc đến anh ta.”
Cô áy náy nói với TừLộ Lộ: “Lộ Lộ, thật ngại quá, đêm nay không có canh uống, cậucũng không cần chờ mình vềăn cơm.”
“Uống hay không uốngcanh không sao cả, thứ mấy ông chủ thích không phải là giận chó đánhmèo sao, lát nữa qua đó cậu ăn nói cẩn thận một chút. Mình cảmthấy ông chủ của cậu đang muốn làm khó cậu đấy, bọn họ sao có thểăn thứ này, đáng tiếc nhịn lâu như vậy lại phải lãng phí cả nồicanh.” Vẻ mặt Từ Lộ Lộ tiếc hận.
Cố Hạ cũng hiểu đượcTriển Thiểu Huy sẽ không uống, thứ sơn hào hải vị nào anh ta chưatừng ăn, thứ này còn chẳng lên được mặt bàn của anh ta thì làm saoanh ta đụng đến, chỉ hy vọng anh ta vui vẻ một chút, không đuổi việccô nữa, cô nói: “Nếu anh ta không uống thì mình lại mang về.”
Cô núc canh vào xong,đậy nắp lại, mang theo nó ra khỏi cửa, đón một chiếc taxi chạy thậtnhanh đến bệnh viện, trên đường luôn thúc giục tài xế chạy nhanh lên,chỉ sợ ông chủ chờ lâu lại không kiên nhẫn. Vào phòng bệnh của TriểnThiểu Huy, hai mắt Trâu Nhuận Thành lạnh lùng nhìn cô, rất giống nhưmuốn dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370313/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.