“Không nghiêm trọng vậyđâu, lần trước gặp anh ở quảng trường, kết quả bị một tên cướp mấttúi xách trong tay em rồi bỏ chạy nên em đã đuổi theo.” Cố Hạ hờihợt nói, “Chẳng qua là người qua đường không chịu giúp đỡ, vừa maygặp được Triển thiếu, anh chàng vệ sĩ kia thật là lợi hại, thoángcái đã đạp tên cướp ngã lăn, giúp em lấy lại đồ.”
Cô nói rất đơn giản,Quý Phi Dương cũng có thể hình dung ra một cô gái mảnh mai như vậy màđuổi theo tên cướp cũng rất khó khăn, “Khó trách gần đây em gần gũivới Triển Thiểu Huy như vậy, có phải lúc đó em đã đuổi tới một nơivắng vẻ không?”
Cố Hạ không nói gì,từ trong hồ nước đứng lên cầm một cái khăn tắm lớn bọc người lại.Xung quanh suối nước nóng ẩm ướt ấm áp, cô không thấy lạnh, ngồixuống ghế, cầm lấy đồ uồng từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nói: “Ngườinhiều tiền các anh thật biết hưởng thụ, trước kia em cũng từng đitắm suối nước nóng nhưng mà hoàn cảnh cùng phục vụ thật sự kém xanơi này.”
Thấy cô vòng vo đổichủ đề, Quý Phi Dương chậm rãi nói: “Cũng không phải chỉ thuần túyhưởng thụ, hôm nay rất nhiều người tới là vì nể mặt Triển thiếu,vì muốn mở rộng quan hệ mà thôi, anh cũng vậy. Dạo này anh bận rấtnhiều việc, lần trước cũng vội vàng đi, không kịp nghe em nói.”
Anh nhìn Cố Hạ cườicười, “Cố Hạ, rất cảm ơn em đã giúp đỡ anh, nhưng mà từ nay về saungàn vạn lần không cần phải như vậy, bất kể có thế nào thì cũngphải nghĩ đến sự an toàn của mình trước tiên. Xã hội này rất phứctạp, chuyện cần phải lo lắng còn rất nhiều.”
“Lúc ấy em chỉ theophản xạ mà đuổi theo thôi.” Cố Hạ không muốn nói về chuyện này nữa,hỏi: “Lúc nãy đánh bài, các anh cược bao nhiêu tiền một ván?”
“Trước là mười vạn,về sau năm vạn.” Quý Phi Dương có chút áy náy, “Anh cũng không nghĩtới hôm nay sẽ thắng nhiều như vậy.”
“Anh ta chắn hẳn làthua nhiều, anh ta ngồi bên cạnh xem em đánh, đã không lên tiếng, bịthua tất nhiên cũng không trách em. Tối nay có khả năng còn phải đánhtiếp, anh lại phát hiện thêm một điều.” Quý Phi Dương bổ sung thêm mộtcâu, “Đánh bài vốn chính là để giao thiệp, thắng quá nhiều cũng làchuyện không tốt.”
Ánh tà dương phía tâyto lớn dị thường, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng ngọn cây, rơivào trong hồ nước, mặt nước hiện lên những gợn sóng lăn tăn, Quý PhiDương thấy không còn sớm nên nói: “Em cũng nên về thay quần áo đi, mộtlát nữa là đến bữa tiệc tối rồi, lát nữa ông chủ của em bận rấtnhiều việc, không biết có giao việc cho em không nữa.”
Cố Hạ quấn chặt khăntắm trên người lại, “Ở đây em cũng không quen, lại không thể giống nhưthư kí trong công ty miệng có thể phun ra hoa sen, bọn họ sẽ không giaoviệc cho em đâu.”
“Ở đây em không quenthuộc, không bằng tiệc tối lát nữa cùng đi với anh đi, lúc ăn cơm đỡbị nhàm chán.” Quý Phi Dương mang trên mặt một nụ cười ấm áp, mộtlần nữa nhìn vào chân trời chiều, nói: “Đi về trước đi.”
Cố Hạ đứng lên, cùnganh đi song song dọc theo con đường về phòng, ven đường những rặng trúcxanh đậm vô cùng sum suê, đi vài bước Quý Phi Dương nói: “Có chuyệnkhông biết anh có nên hỏi không.”
Cố Hạ nhìn anh, khóemiệng khẽ giật giật, dùng giọng nói không nặng không nhẹ nói: “Bởivì em thích anh, Triển thiếu nói lễ khai trương anh cũng sẽ đến chonên em xin bọn họ mang em đến đây.”
Quý Phi Dương giậtmình, trên mặt Cố Hạ vẫn như trước giữ vẻ trấn định hào phóng,dường như không phải vừa mới thổ lộ, đơn giản chỉ đang kể lại mộtchuyện tốt mà thôi, ánh tà dương chiếu rọi trên khuôn mặt cô, hànglong mi còn vương bọt nước, cô cứ như vậy mà nhìn anh, không có chờđợi, không có ngượng ngùng, cằm hơi cong lên. Sau nửa ngày, Quý PhiDương nhẹ nhàng cười cười: “Cảm ơn em đã thích anh.”
Anh dừng lại mộtchút: “Nhưng mà…”
“Em biết mà.” Cố Hạngắt lời anh, trên mặt vẫn trấn định, “Thật ra cũng không quan trọng,Quý sư huynh, em không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không quấn quýtlấy anh, chỉ là muốn nói với anh một tiếng, khi còn ở trường thì emđã thích anh rồi.”
Cô nhìn anh cười cười,“Quý sư huynh, anh không cần để ý nhiều làm gì, trước kia trong trườngcó rất nhiều người thích anh, em chỉ là một trong số đó, em biết rõnhững chênh lệch giữa chúng ta, em cũng tin tưởng còn có người thíchhợp với em hơn anh đang đợi em, em chỉ là không muốn giữ mãi chuyệnnày trong lòng nên mới nói ra, hy vọng sau này chúng ta cũng vẫn làbạn.”
Bên môi Quý Phi Dươngmang theo một nụ cười nhẹ, thật lâu sau mới chậm rã mở miệng, “CốHạ, em rất đáng yêu. Anh vẫn luôn xem em là bạn.”
Cố Hạ nở một nụcười hào phóng, “Vậy là tốt rồi, không biết bữa tiệc tối nay anhcòn có thể tiếp tục đi cùng em không?”
Quý Phi Dương nhún nhúnvai, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Ở đây ngoại trừ quen biết ông chủcủa em cũng không còn người bạn nào khác, tất nhiên đàn anh như anhđây phải đi cùng em rồi, bằng không nói không chừng em sẽ bị lãng quêntrong một góc hẻo lánh nào đó.”
Cố Hạ cười cười, nóira được trong lòng vô cùng thoải mái, những áng mây hẹp dài phía tâyđang bị nhuộm thành một màu đỏ thẫm, xa xa vẫn còn vọng lại tiếngnói cười, rơi vào tai giòn tan.
Bọn họ tiếp tục đivề phía trước, Quý Phi Dương vừa đi vừa nhắc nhở: “Em ở Khải Hoànhchỉ là một nhân viên bình thường, không cần phải gần gũi với ông chủnhư vậy, làm tốt phận sự của mình là được rồi, Triển thiếu cùngtổng giám đốc Trâu, cái vòng luẩn quẩn của bọn họ chưa hẳn đãthích hợp với em, em vẫn nên cố gắng ít đi chung với bọn họ thìhơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]