Triển Thiểu Huy cũngnghĩ sắc trời đã tối nên không tiếp tục đi về phía trước nữa, ngượclại đi xuống núi, hôm nay trời tối nhanh hơn bình thường, trong rừnglại u ám, đến khi lần thứ ba nhìn thấy một gốc cây cổ thụ, Cố Hạmới dừng lại hỏi, “Triển thiếu, không phải chúng ta lạc đường rồichứ?”
Mặc dù rất không muốnthừa nhận nhưng Triển Thiểu Huy cũng không thể không nói thật sự đãgặp chuyện không may, “Hình như là thế.”
Cố Hạ ngửa mặt khôngnói gì, nhiệt độ trên núi thấp hơn một chút so với trong thôn, lúcnãy lo chạy nên không nhận ra, mồ hôi khô rồi lại thấy lạnh, trongrừng gió nổi lên làm cho cô run rẩy, đột nhiên cảm giác có nước tíchtích rơi xuống chóp mũi, ngay sau đó lại thêm giọt thứ hai, cô xúcđộng muốn khóc – đi bái Phật cùng Triển Thiểu Huy tuyệt đối khôngphải là lựa chọn sáng suốt, quả nhiên là bị trời phạt!
Bầu trời tí tách rơixuống một cơn mưa, Triển Thiểu Huy cũng thấy tình hình không ổn, lụctìm trên người điện thoại gọi cho A Đông, sau đó mới phát hiện ra mộtsự thật – vừa rồi lúc đuổi theo Cố Hạ điện thoại đã rớt mất.Nhưng mà anh nhanh chóng che đậy đi động tác của mình, từ trong túiáo lấy ra một bao thuốc lá, mở nắp hộp thuốc lá ra rồi lại cấtvề, cố gắng không để cho Cố Hạ nhìn ra manh mối, nói: “Chúng ta đinhanh một chút đi.”
Không muốn đi cũngkhông còn cách nào khác, Cố Hạ nhận lệnh đi bên cạnh anh, cũng cònmay trong rừng lá cây dày đặc, chặn lại phần lớn nước mưa, cây cốihỗn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370295/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.