Thoáng cái tinh thầncủa Cố Hạ trở nên rất tốt, mặt đầy nắng xuân cười nói: “Quý sưhuynh, sao anh lại khách sáo như vậy? Có gì cứ nói thẳng đi.”
Quý Phi Dương nhìn chiếccặp trên tay rồi lại nhìn về một hướng khác, một người đàn ông còntrẻ tuổi đứng cách đó không xa, trước mặt anh ta có nhiều thùnggiấy, Quý Phi Dương giải thích: “Đó là bạn của anh, hiện tại anh đangcùng cậu ta chuyển một ít đồ, cầm chiếc cặp này không tiện lắm, emcó thể giữ nó giúp anh một chút được không? Tìm một cái ghế ngồiđó chờ anh 10 phút là được rồi. Vốn dĩ anh muốn để nó lên xe, nhưngmà xe đang đậu bên tòa nhà thương mại, vừa đi rồi lại quay về rấtmất thời gian.”
Cố Hạ liên tục gậtđầu, “Việc nhỏ mà, anh cứ đi trước đi.”
Quý Phi Dương bảo côđến quán nước giải khát ở xa xa ngồi một lúc, anh sẽ nhanh chóngquay lại. Cố Hạ cười cười, “Mỗi ngày đều ngồi rất lâu ở văn phòng,em đi tản bộ, tập thể dục một lát.”
Cô nhận lấy chiếc cặptrong tay anh, chỉ vào bức tượng chỉ dẫn lối vào quảng trường, “Látnữa em đợi anh ở chỗ kia, nếu anh tới đó mà không thấy em thì gọiđiện thoại cho em. Anh đi trước đi, đừng để bạn anh chờ lâu.”
“Anh sẽ mau chóng tớiđấy!” Quý Phi Dường cười nói, khoát khoát tay với cô rồi lập tứcchạy về phía bạn của anh.
Cố Hạ nhìn theo bónglưng của anh, mày hơi nhướng lên, nhìn thấy Quý Phi Dương vô cùng vuivẻ thoải mái, sương mù lúc hoàng hôn trên quảng trường rất ít câycối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-trai-tim-doat-ai-tinh/2370275/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.