“Không phải, không phải!”Cố Hạ vội vàng giải thích, vội vàng đi tới cửa, “Triển thiếu, công việccủa mình tôi cũng rất cố gắng, hôm nay chỉ là giúp một người bạnthôi.”
Cố Hạ nói xong thìnhìn sang bên cạnh anh, nhớ rõ chiều nay anh rời khỏi công ty cùng vớitổng giám đốc Trâu, không phải là tổng giám đốc Trâu cũng đến đây ăncơm chứ?
“Giúp đỡ đàn ông sao?”Triển Thiểu Huy dùng giọng nói mỉa mai phun ra vài chữ, ánh mắt đảomột vòng quanh Cố Hạ, “Nhưng mà đây cũng là chuyện riêng của cô.”
Anh nói xong thì cấtbước đi về phía trước, Cố Hạ luống cuống, đuổi theo nói: “Thái độlàm việc của tôi thật sự rất chân thành, anh không được nói lung tungvới tổng giám đốc Trâu đấy!”
“Được, đưa cô gái xinhđẹp như thế về nhà cầu còn không được.” Triệu Cổ cười đùaa trảlời.
Cố Hạ cười cười, saunày vẫn còn cơ hội.
Mọi người ra khỏi nhàhàng, vào trong thang máy, Quý Phi Dương để xe dưới bãi đỗ xe ở tầnghầm, anh xuống tầng hầm, mà Triệu Cổ lại đỗ xe ở cửa ra vào củakhách sạn khác, anh và Cố Hạ trực tiếp xuống lầu một, đi vài bướclà ra đến đường. Trong thang máy không có ai khác, Quý Phi Dương ôm tưliệu dựa vào vách thang máy, nói với Cố Hạ: “Hôm nay cảm ơn em, mờiem tới ăn cơm mà kết quả lại thành giúp anh làm việc. Chuyện côngviệc không cần nghĩ nhiều, người kia sẽ không cố ý làm khó em đâu,cứ làm tốt công việc của mình là được rồi.”
“Em phải cảm ơn anhmới phải, bằng không thì nói không chừng em vẫn còn đang rất buồnbực.” Có Hạ mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có thể đến gầnQúy Phi Dương như vậy, tâm trạng đang rất tốt.
Thang máy rất nhanh đếnlầu một, Cố Hạ nói lời từ biệt với Quý Phi Dương, cô cùng Triệu Cổra ngoài cửa lớn, đám người bên ngoài nhộn nhịp, chợ đêm đúng làrất náo nhiệt, đèn neon đủ mọi màu sắc chiếu sáng thành phố giốngnhư thiên cung. Hai người đi về phía xe của Triệu Cổ, Triệu Cổ nói:“Cố Hạ, số điện thoại di động của em là bao nhiêu?”
Hai người ăn hai bữacơm, cũng xem như là bạn, Cố Hạ nói số điện thoại của mình, nói:“Anh gọi sang máy em đi, em lưu lại số của anh.”
Cô vừa nói vừa mởkhóa túi xách ra, tìm kiến điện thoại trong ngăn túi, Triệu Cổ đứngbên cạnh đã gọi sang nhưng Cố Hạ không nghe thấy tiếng chuông điệnthoại đi động vang lên, cũng không tìm thấy trong túi xách, lập tứcnhớ tới lúc nãy cô lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, trongnhà hàng hơi ồn, tiếng chuông điện thoại đi động của cô không đủ lớn,đặt trong túi khi có người gọi tới sẽ không nghe, Cố Hạ thuận tayđặt di động lên chiếc ghế bên cạnh, lúc đi ra cũng không để ý đến.Cố Hạ nhíu mày, “Hình như em đểquên di động trong nhà hàng rồi.”
“Đi lên tìm thử xem,phẩm chất của người bán trong nhà hàng này cũng không tệ, có lầnanh đánh rơi mấy vạn đồng bọn họ đã trả lại cho anh.” Triệu Cổnghiêng người nói: “Đi thôi, anh cùng em lên tìm.”
“Không cần” Cố Hạ khoáttay, “Em lên đó tìm một mình là được rồi, nếu không thì anh lên xetrước đi.”
Không thể nghe thấyTrâu Nhuận Thành ở phía sau nói: “Cô ấy xem chúng ta như ôn dịch nha,chuồn nhanh như vậy! Tốt xấu gì thì em cũng là một công tử hào hoamà!”
Trịnh Giang Hà trừngmắt liếc anh, “Còn không phải tại cậu nói lung tung, cô bé kia khôngchịu được những lời trêu chọc của cậu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]