Bầu trời không trăng cũng không sao, vầng mây ảm đạm, gió thốc lạnh lùng.
Cái bóng trắng không tiếng động lướt qua dãy tường cao ngất của cung điện, thân thủ mau lẹ như cơn gió, mờ ảo tựa sương khói. Đó là một nam tử trẻ tuổi độ chừng hai mươi, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú lịch sự, toàn thân toát ra khí chất đặc thù mang theo ba phần lãng tử, bảy phần ngông nghênh khiến người ta khó quên. Y bận một bộ nguyệt nha nho sam càng tôn lên vóc người cao gầy mấy phần thanh nhã, đứng dưới gió đêm, áo trắng tung bay, xuất trần như tiên.
Chẳng qua, tỏ vẻ thần tiên cũng chưa được tính là thần tiên, bởi vì y vừa mới lấy đi vật quan trọng nhất trong bảo khố Hổ cung, thánh bảo trấn quốc truyền lưu ngàn năm của Hổ quốc - Thánh huyết bồ đề.
Đồn rằng Thánh huyết bồ đề kết tinh từ máu của cao tăng đắc đạo, chẳng những đem đến điềm lành, xua đi tai ách, còn có công hiệu bảo quốc an dân, là một trong mười thứ thiên hạ kỳ trân. Vì muốn giữ gìn vật này, hoàng thất Hoàn Nhan đã cho thiết lập chung quanh mười điểm chướng ngại uy lực mạnh mẽ, phòng ngự nghiêm mật, có thể nói nghìn năm qua chưa từng bị xâm phạm bao giờ.
Thế nhưng nam tử là một ngoại lệ, bởi vì y không phải đạo tặc tầm thường mà là quái đạo Nhất Trận Phong danh tiếng lẫy lừng.
Xa xa, ánh lửa chiếu lên bầu trời một mảnh đỏ bừng, lẫn trong tiếng người huyên náo là một giọng nữ quát tháo tuy tràn ngập phẫn nộ nhưng vẫn êm tai mười phần.
“Mau truy ra Nhất Trận Phong cho bản công chúa! Dám đánh cắp quốc bảo, bản công chúa nhất định phải bắt được hắn.” Hoàn Nhan Nghê Quang lạnh lùng thét lớn.
Lông mày nàng nhíu chặt, đôi mắt trong trẻo sáng quắc, khuôn mặt tươi cười mà rét lạnh càng tỏa ra hàn khí khiếp người.
Kẻ trộm này đáng giận tới cực điểm. Hoàn Nhan Nghê Quang nàng một năm trước nhận lệnh phụ hoàng bắt đầu đảm đương trọng trách bảo hộ quốc bảo, một năm qua chưa từng xuất hiện nửa điểm lỗi lầm, hôm nay lại để Nhất Trận Phong lấy đi bảo vật.
Cư nhiên kẻ trộm cũng có thể cuồng vọng như vậy, sau khi trộm vật còn hào phóng để lại tính danh. Tuy trước kia đã nghe qua cái tên Nhất Trận Phong, nàng vẫn không ngờ y dám xuống tay ở Hổ cung, đúng là to gan lớn mật, không bắt được Nhất Trận Phong khốn kiếp này, thử hỏi nàng làm sao ăn nói với phụ hoàng?
Hơn ngàn binh lính đồng thanh đáp ran:“Tuân lệnh!”
Mỗi người cầm đuốc trong tay, chia ra khắp nơi lục soát kỹ lưỡng.
Dưới tàng cây tiến hành lục soát sôi nổi và náo nhiệt hơn cả, thế nhưng vẫn không người nào phát giác chính chủ đang giấu mình trong bóng cây rậm rạp, ngoài trừ cặp mắt đen láy nhấp nháy, toàn thân y được che đậy hoàn toàn kín đáo, thậm chí vào lúc buồn chán, y còn quay về phía cung nhân tự hỏi tự đáp, bình luận loạn cả lên.
Nhất Trận Phong chống cằm, quan sát đến khoái chí dạt dào, thích thú nói:“Ồ, phản ứng không kém, ta vừa ra tay chưa đến nửa khắc đã cho bao vây hết hoàng cung. Có điều làm ầm lên thế này, ta thấy còn chưa bắt được trộm thì trộm đã bị mấy người dọa chạy rồi.”
Khóe miệng nhếch lên có chút thờ ơ lạnh nhạt, Nhất Trận Phong tầm mắt dừng phía trên một bóng người yêu kiều màu tím, con ngươi đen híp lại, trầm ngâm nói:“Hửm? Vị này hẳn là công chúa Nghê Quang có trách nhiệm bảo hộ thánh bảo. Thoạt nhìn có vẻ uy phong lẫm liệt, đáng tiếc đáng tiếc, nàng gặp không phải người khác mà là Nhất Trận Phong ta.”
Nên biết y là kẻ trộm khắp đại giang nam bắc, chưa bao giờ thất thủ, ngay cả kinh thành Long quốc nha môn tổng Bộ đầu “Đệ nhất thần bộ” Hình Thận cũng không làm gì được y, huống chi là một cô nương mới mười bảy tuổi.
Nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ vô song, con ngươi đen sắc bén chợt lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ là đầu mày ánh mắt nàng kia tràn ngập sát khí dày đặc, làm y nhịn không được nhíu lại mi tâm, thở dài nói:“Cô nương tuổi còn trẻ mà sao thần tình dọa người quá vậy? Thật sự là đáng tiếc cho một dung mạo như hoa như ngọc đó.”
Con ngươi đen xoay chuyển, y cười than,“Một lòng thủ hộ quốc bảo lại để người trộm mất, nàng ta không cam tâm cũng phải. Bất quá, Tiểu Mặc Nhi so với vô luận kẻ nào vẫn cần Thánh huyết bồ đề hơn, dù sao vận mạng Hổ quốc đủ lớn mạnh, mà Thánh huyết bồ đề ở chỗ này cũng không có ai dùng, thôi thì xem như làm việc thiện đi vậy.”
Thật ra y trộm Thánh huyết bồ đề không phải vì bản thân, mà là vì muội tử như ruột thịt, Tiểu Mặc Nhi điềm đạm đáng yêu. Vì nàng ấy, y dù có bị hoàng thất Hoàn Nhan coi là tử địch cũng không sao cả.
Lúc này người dưới tàng cây tụ tập ngày càng đông, nhốn nháo ồn ào, lại thủy chung không phát hiện y trốn trên cây bắt đầu lim dim. Nhất Trận Phong toan nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, song bọn thị vệ bên dưới vẫn tiếp tục lớn tiếng hô quát, tuyệt không cho y có cơ hội nghỉ ngơi.
Y thở dài, đành mở mắt ra nhìn đông nhìn tây, đến khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp kia, tâm tình rốt cuộc mới thoải mái một chút.
Quên đi, nếu đã ngủ không được, vậy để y nhìn tiểu mỹ nhân thêm vài lần cũng tốt.
Ánh mắt nóng rực hướng tới dò xét khuôn mặt xinh đẹp, sau đó không an phận dừng trên dáng người linh lung của nàng, nhìn từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân.
Đang lúc tập trung truy tìm Nhất Trận Phong, Hoàn Nhan Nghê Quang bất chợt cả kinh, cả người như quét qua một trận ác hàn.
Nàng đột nhiên cảm giác một ánh mắt quỷ dị đang dán chặt trên người, tuy ánh mắt đó vừa ác ý vừa vô lễ, nhưng lại khơi gợi trong lòng nàng một thứ cảm xúc không tên.
Hoàn Nhan Nghê Quang ngẩng đầu lên, nhìn tới nhìn lui, quyết tìm cho được chủ nhân của ánh mắt.
Chẳng mấy chốc, đối diện với một đôi mắt đen lấp lánh tràn đầy ý cười, nàng trước tiên liền ngẩn người ra, giống như bị nam tính ẩn chứa trong đôi mắt ấy chấn nhiếp, tiếp theo gò má nổi lên hai đám mây hồng.
Lần đầu trong đời, nàng biết đỏ mặt.
Trực giác muốn nàng nhìn rõ diện mạo của đối phương, nhưng khuôn mặt đó hoàn toàn bị bóng tối che khuất, thứ gì cũng nhìn không ra ngoài trừ đôi mắt sáng như sao.
Sửng sốt một lúc lâu, Hoàn Nhan Nghê Quang rốt cục đã minh bạch, vị nhân sĩ đáng nghi trốn ở trên cây lén quan sát mình này dĩ nhiên chính là kẻ mình muốn bắt nhất, quái đạo Nhất Trận Phong.
Nàng cao giọng mắng ngay:“Mao tặc lớn mật! Nơi này đã bị thị vệ vây quanh, ngươi biết điều thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói!”
Đoạn vung tay lên, đám thị vệ chung quanh lập tức xông tới.
Mắt thấy bị phát hiện, ý cười bên miệng Nhất Trận Phong chẳng những không tắt, trái lại càng thêm nồng đậm.
Có thể phát hiện y, tiểu mỹ nhân này quả thực không đơn giản. Bất quá phát hiện thì thế nào? Bắt được hay không mới là chuyện quan trọng.
Thấy y không nói một lời, tựa hồ xem nàng không đáng để bận tâm, Hoàn Nhan Nghê Quang càng thêm tức tối, lần thứ hai thét lớn:“Phóng tên bắn hạ hắn!”
Mệnh lệnh đưa ra, thị vệ liền kéo cung, tức khắc hàng trăm mũi tên như điện chớp lao thẳng đến ngọn cây.
Loạt tên này vừa nhanh vừa dày đặc, dù trên cây là một con chim biết bay, chỉ e trong nháy mắt cũng hóa thành vong hồn dưới loạn tiễn, huống chi con người không biết bay.
Nhất Trận Phong là người không phải chim, dĩ nhiên không biết bay, nhưng y biết võ công, hơn nữa võ công còn cực tốt.
Nhất Trận Phong mỉm cười, con ngươi đen hiện ra một tia giảo hoạt, tay áo rung lên, tức thì đánh ra kình khí mãnh liệt, không riêng gì mũi tên đang bay bị luồng khí cản lại rơi xuống đất, ngay cả lá cây cũng chịu ảnh hưởng, trong khoảnh khắc chỉ thấy lá rụng lả tả, trút xuống mọi nơi, dễ dàng ngăn trở tầm mắt của chúng nhân.
Thấy mưu kế đã thành, Nhất Trận Phong liền phi thân nhảy xuống, nhẹ nhàng lướt đi, tay áo dài vẫn không ngừng phát ra kình khí, khiến tấm màn lá trở thành vật che chắn tốt nhất.
Kỳ thực y có thể trực tiếp nhảy từ cây sang tường mà ra khỏi Hổ cung, nhưng trước lúc rời đi, lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ muốn trêu ghẹo công chúa Nghê Quang.
Y rất thích nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng kia lộ ra chút biểu tình khác thường, cho dù là biểu tình tức tối giận dữ cũng làm y luyến tiếc không đành rời mắt.
Nhờ lá cây che đậy, Nhất Trận Phong lặng lẽ tới gần Hoàn Nhan Nghê Quang, thình lình tháo xuống trâm ngọc màu tím trên tóc nàng, vào lúc nàng chưa phát hiện liền bức trở ra, nháy mắt đã ở ngoài mấy trượng.
Lá cây bay đầy trời, Hoàn Nhan Nghê Quang chỉ thấy một góc nho sam nguyệt sắc của y. Mãi tới khi giọng cười đắc ý đã rời xa, nàng mới phát hiện trâm cài tóc bất tri bất giác đã bị y trộm mất.
Đôi mắt thanh lãnh bắn ra tia lửa, gò má như tuyết vì phẫn nộ mà nổi rặng mây hồng, nàng vội vàng cho người đuổi theo, giận dữ nói,“Nhất Trận Phong , mau trả trâm cài tóc cho bản công chúa!”
Cây trâm ngọc màu tím đó là di vật của mẫu thân nàng, làm sao có thể để y cướp đi được?
Không quản bọn họ người đông thế mạnh, khinh công Nhất Trận Phong độc bộ thiên hạ, bọn họ đuổi theo bất quá chỉ được một lúc đã không còn nhìn thấy bóng dáng y.
Hoàn Nhan Nghê Quang vừa vội vừa bực, nhịn không được cao giọng thét lên:“Tìm mau lên, hôm nay tuyệt không để hắn trốn ra ngoài cung!”
Nam tử đáng giận. Chờ đến khi bắt được y, nàng nhất định phải tự tay giết y mới có thể giải được mối hận trong lòng.
“Công chúa, phụ cận tìm không thấy, Nhất Trận Phong rất có thể đã trốn vào trong Lâm Viên.” Một bên thị vệ lớn tiếng bẩm báo.
Hoàn Nhan Nghê Quang khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh,“Thật không? Vậy mau phái người bao vây Lâm Viên, bản công chúa sẽ đích thân dẫn người tới lục soát!”
Thị vệ vội tiến lên khuyên can:“Công chúa, Lâm Viên rất rộng, hiện tại lại đang lúc đêm khuya, cảnh quang mờ mịt, Nhất Trận Phong nếu trốn ở trên cây như vừa rồi, chỉ e khó lòng tìm thấy hắn, hơn nữa địch trong tối ta ngoài sáng, cứ tùy tiện tiến vào, chưa biết chừng sẽ bị mắc bẫy. Chi bằng đợi đến ngày mai, công chúa hẵng lùng bắt hắn cũng không muộn.”
Mắt đẹp trừng lên, nàng nổi giận nói:“Nhất Trận Phong thân thủ phi phàm, chúng ta càng phải tăng cường vây bắt hắn, không được để hắn thừa dịp ban đêm mà tẩu thoát, nếu không bản công chúa biết ăn nói thế nào với phụ hoàng?”
Kỳ thực thị vệ nói không sai, nhưng nàng không sao nén được cơn giận này, con ngươi thăm thẳm hàm chứa ý cười kia đã khiến nàng hoàn toàn mất lý trí.
Bất kể thế nào, nàng nhất định phải bắt được y.
Mắt thấy thị vệ tập trung ở ngoài rừng, Nhất Trận Phong tươi cười lại càng thêm đắc ý, mọi việc tiến triển không nằm ngoài dự tính của y.
Vốn y vào cung chỉ định trộm thánh huyết bồ đề, không tưởng được người canh giữ bảo vật là một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc. Ngay từ khi gặp mặt, y đã bị khí chất băng hàn, cự người ngoài ngàn dặm trên người nàng thu hút, làm khơi lên ham muốn cùng hứng thú tìm hiểu tột cùng trong lòng y.
Y vẫn không thể quên khuôn mặt lãnh diễm đỏ bừng vì xấu hổ đó xinh đẹp đến cỡ nào, đôi mắt trong trẻo đó nhìn mình thì nội tâm sẽ rung động mãnh liệt ra sao, trước đây y chưa từng trải qua cảm xúc kỳ lạ như thế.
Tuy không lý giải được cảm xúc này, song y cũng không hề chán ghét nó, thậm chí nhìn tiểu mỹ nhân vì mình lộ ra thần tình kinh hãi hoặc giận dữ, y liền thấy vui vẻ mười phần.
Y muốn đến gần nàng, tìm hiểu thêm về nàng, cố ý lộ hành tung cũng vì muốn dẫn nàng tới Lâm Viên, chỉ cần nàng tiến vào trong rừng, y tự nhiên có cách loại bỏ đám thị vệ chướng mắt kia, tranh thủ cơ hội để cùng nàng hàn huyên tâm sự.
Nói không chừng hai người còn có thể “thân mật” một chút.
Nhớ tới cánh môi hồng nhuận, Nhất Trận Phong nhịn không được hứng chí cười to.
Càng nghĩ càng nóng ruột, y hận không thể khiến Hoàn Nhan Nghê Quang lập tức đến bên mình, nhưng chờ mãi chờ hoài vẫn không nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của giai nhân.
Nhất Trận Phong gãi đầu, lẩm bẩm,“Quái, sao còn chưa vào?”
Lấy làm khó hiểu, y lặng yên tiến ra bìa rừng, bấy giờ mới phát giác Hoàn Nhan Nghê Quang đang tranh cãi với một nam tử cao to tuấn vỹ.
“Hoàng huynh, phụ hoàng đã đem trọng trách thủ hộ quốc bảo giao cho Nghê Quang, chuyện vào rừng bắt tặc cũng nên để Nghê Quang phụ trách, thỉnh hoàng huynh nhường cho một lối.”
Hoàn Nhan Vân Lân trầm giọng nói:“Nghê Quang, anh biết em nóng lòng hộ bảo, nhưng nay phụ hoàng không ở trong nước, quốc sự người đã giao cho anh toàn quyền xử trí, vậy nên chuyện bắt tặc cứ để anh làm thì hơn, em vất vả một đêm, trước hết quay về Di Thiên Lâu nghỉ ngơi đi đã.”
“Hoàng huynh...” Hoàn Nhan Nghê Quang không chịu bỏ qua, vẫn muốn lay chuyển quyết định của hoàng huynh.
Nàng dĩ nhiên biết mình không đủ năng lực, nhưng không thể cứ vậy dễ dàng buông tha Nhất Trận Phong, huống hồ trâm ngọc còn nằm trong tay y, nàng thật sự muốn đích thân lấy lại.
Nhưng nàng không cách nào nói với hoàng huynh, mình chẳng những hộ bảo không xong, ngay cả trâm ngọc tùy thân cũng bị nam nhân kia đoạt đi được, đành phải ngậm đắng nuốt cay, giấu nỗi khó vào lòng.
Hoàn Nhan Vân Lân nhẹ nhàng khuyên nhủ:“Nghe lời anh, cứ về trước đi! Nếu bắt được Nhất Trận Phong, anh nhất định sẽ để em tự mình thẩm vấn.”
Quái lạ, muội tử này của y từ nhỏ lạnh như băng, đối mặt với mọi chuyện vẫn luôn cẩn trọng ngôn từ, nhìn không ra hỉ nộ, thế nào hôm nay lại vì kẻ trộm mà tức giận như vậy?
Thấy y đã quyết ý, Hoàn Nhan Nghê Quang đành thấp giọng đáp ứng.
Nhất Trận Phong không khỏi thất vọng, vẻ mặt mất mát, buông tiếng thở dài. Y muốn mỹ nhân đến chơi cùng, sao lại đổi thành nam nhân đến gây rối?
Nam nhân này biểu tình trầm ổn, ngôn hành cử chỉ thong thả uy nghiêm, hiển nhiên thân phận không đơn giản. Nghe tiểu mỹ nhân gọi y là “hoàng huynh”, có khả năng y chính là nhân tuyển hàng đầu cho ngôi vị thái tử Hổ quốc, Trấn Tây Vương Hoàn Nhan Vân Lân, so với tiểu mỹ nhân, là một kẻ vừa khó đối phó, vừa chẳng thú vị gì.
Nhất Trận Phong rầu rĩ trừng mắt liếc nhìn Hoàn Nhan Vân Lân, buồn bực, oán giận nhưng cũng không còn cách nào khác. Trông theo bóng dáng mỹ nhân ngày càng xa, y chỉ còn biết than ngắn thở dài, chán nản hết sức, thầm nghĩ trên người nếu có một đôi cánh, hẳn bây giờ đã thoát khỏi thiên la địa võng, cùng tiểu mỹ nhân sóng bước rời đi.
Vất vả suốt một đêm, hao tốn bao công sức, kết quả đều chỉ là phí công vô ích.
Vô số thị vệ chuẩn bị đèn đuốc, chờ nghe hiệu lệnh của Hoàn Nhan Vân Lân, lập tức tản ra vây chặt lấy Lâm Viên, tiếp theo áp dụng trận thế hồi hình, chậm rãi tiến vào rừng, tính toán dùng chiến thuật biển người vây khốn Nhất Trận Phong, nhất cử tóm gọn y.
Nhất Trận Phong nhếch miệng khinh thường.
Phương pháp này có vẻ hữu hiệu. Chẳng qua Hoàn Nhan Vân Lân không biết một điều, y sở dĩ chưa rời khỏi Hổ cung, không phải do thị vệ hoàng cung quá lợi hại, mà căn bản y chưa muốn rời đi.
Y vì tiểu mỹ nhân mới ở lại nơi này, nay nàng đã không muốn ở đây, y cần gì phải chần chờ thêm nữa? Y cũng không ham thú chơi đùa với một đám nam nhân.
Nghĩ đến công sức cả buổi trời, y không thể cứ vậy mà cho qua.
Không được, trước lúc ly khai, y nhất định phải gặp lại mỹ nhân.
Di Thiên Lâu phải không? Tốt, y sẽ đến đó.
Nghĩ đoạn, y liền ngắt lấy vài chiếc lá, ngón tay khẽ gảy, lá cây ngầm mang theo lực đạo mạnh mẽ, xuy xuy vài tiếng, điểm trúng huyệt ngủ đám thị vệ dưới tàng cây.
Vài tên thị vệ ngã xuống, trận thế nghiêm mật lập tức lộ sơ hở, tuy đám thị vệ vội tiến lên bổ sung, nhưng Nhất Trận Phong trong nháy mắt đã kịp vọt ra ngoài. Đừng nói ngăn được y, một đám người căn bản còn chưa nhìn rõ tướng mạo của đối phương, chỉ thấy cái bóng trắng vừa mới lóe lên, đã mất hút trong màn đêm đen thẳm.
Mọi người sững sờ nhìn y biến mất, không thể tin trên đời lại có khinh công cao minh dường vậy, cho dù đêm nay tất thảy đều đã được chứng kiến.
Hoàn Nhan Vân Lân cũng cực kỳ kinh ngạc, không dám tin vào mắt mình.
Nhưng rồi, y lắc đầu cười khổ, thở dài không ngớt, trong mắt từ khâm phục chuyển thành bất đắc dĩ.
Không hổ là quái đạo đệ nhất thiên hạ, chẳng trách Nghê Quang không bắt được y.
Thánh huyết bồ đề này sợ rằng có đi không có về.
Ở Di Thiên Lâu, Hoàn Nhan Nghê Quang nhíu đầu mày thanh tú, môi mọng mở ra, mắt đẹp không còn thanh lãnh bình tĩnh như trước, mà nhiều hơn cảm xúc phức tạp.
Nàng luôn cảm thấy tinh thần không thoải mái, vẻ kiêu ngạo khi xưa cũng hoàn toàn tiêu thất, trong lòng chỉ còn lại lo lắng cùng bất an.
Mỗi lần nhắm mắt, một đôi mắt đen láy như đang cười lại bất ngờ xuất hiện, tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, tựa hồ xuyên thấu vào tâm can, khiến nàng không lúc nào được yên.
Nhất Trận Phong đánh cắp quốc bảo, lấy đi trâm ngọc của mẫu thân, vậy mà nàng lúc này lại không để ý những chuyện đó.
Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Nàng cắn môi mắng:“Nhất Trận Phong đáng giận, bản công chúa bị ngươi hại thật rồi!”
Tuy rằng nói thế, nhưng bản thân nàng cũng không hiểu được, vì sao trong lòng lại cảm thấy rối rắm, vì sao lại để ý một nam nhân hoàn toàn xa lạ?
Chỉ là một tên trộm to gan lớn mật, vì sao khiến nàng không ngừng nghĩ tới y, vì sao đã trộm được Thánh huyết bồ đề, y còn tiếp cận nàng lấy đi trâm cài tóc?
Con ngươi đen láy kia, mang theo vẻ cợt nhả mà lạnh nhạt, tựa hồ còn cất giấu thứ tình tự nào đó, một thứ tình tự tưởng như đã nhìn thấu, lại phát hiện mình vẫn chưa hề thấu hiểu được.
Liệu y có thoát khỏi sự truy bắt của hoàng huynh?
Nàng bất giác lo nghĩ cho an nguy của y.
Nàng dùng sức lắc đầu, không ngừng nhắc nhở mình đối với y chỉ có căm hận, nghĩ đến y cũng vì muốn tự tay bắt giữ y, rửa sạch mối nhục không làm tròn trách nhiệm, để phụ hoàng cùng hoàng huynh thấy được năng lực của mình.
Chính là như vậy, không còn điều gì khác.
Hoàn Nhan Nghê Quang siết chặt hai nắm tay, thẳng thừng tuyên bố:“Nhất Trận Phong, bản công chúa nhất định bắt được ngươi, băm thành muôn mảnh, trả lại mối thù trộm bảo đoạt trâm!”
“Bất quá là trộm bảo đoạt trâm, có cần bắt ta băm thành muôn mảnh không? Tiểu cô nương tuổi còn trẻ, nhìn không ra tâm địa lại quá sức ngoan độc.” Chợt nghe cửa sổ truyền tới tiếng cười khẽ, đúng là thanh âm của Một Trận Gió.
Y không ngờ tiểu mỹ nhân mong nhớ mình như vậy, thực không uổng công mình vất vả một đêm. Chẳng qua mong nhớ “nghiêm trọng” đến bực này, dù là y cũng không dám tiếp nhận.
“Ngươi? Ngươi sao có thể ở đây?” Hoàn Nhan Nghê Quang kinh ngạc trợn to mắt, theo thanh âm nhìn về phía cửa sổ, thế nhưng nhìn mãi vẫn không thấy gì ngoài trời đêm đen đặc.
Y sao có thể ở trong cung được? Cho dù hoàng huynh không bắt được y, lúc này hẳn y cũng nên tìm cách trốn khỏi đây, chẳng lý nào nán lại, còn cố ý đánh động cho nàng biết.
Hoàn Nhan Nghê Quang ruột gan rối bời, đôi mắt đẹp tràn ngập tò mò cùng mong đợi, chăm chăm nhìn cảnh sắc âm u ngoài khung cửa.
Nghe thanh âm, nàng biết y chắc chắn ở ngay bên cửa sổ. Nhưng dù ở rất gần, nàng cũng không nhìn rõ được diện mạo của y.
Nàng muốn nhìn thấy y, muốn xem đôi mắt đen láy như thấu suốt mọi chuyện ấy ở trên khuôn mặt như thế nào? Giọng cười trầm thấp, lười nhác lại trêu ngươi phát ra từ cái miệng cái môi ra làm sao?
Nàng đã quá quan tâm tới y chăng? Ngay tướng mạo y còn không để nàng trông thấy, tựa hồ đối với y, nàng là kẻ mua vui cho người, cho dù cướp đi trâm ngọc của nàng, hết thảy cũng chỉ là trò vui đùa mà thôi.
Mắt đẹp lạnh dần đi, không còn chút xao động, khuôn mặt nàng lại khoác vẻ nghiêm trang như lúc đầu.
Nhất Trận Phong cười dài:“Ta thế nào?”
Tình huống nếu cho phép, y quả thực muốn xông vào khuê phòng tiểu mỹ nhân quấy quả một phen, đáng tiếc trước mắt không thể để nàng nhìn thấy chân diện mục. Đề phòng có kẻ nhận ra mình, y đành miễn cưỡng ở bên ngoài lầu cao gió lạnh, trơ mắt nhìn trong phòng ấm áp mà thở than.
Không biết suy nghĩ ấy của y, Hoàn Nhan Nghê Quang lúc này chỉ tâm niệm một việc, lấy lại quốc bảo và di vật của mẫu thân.
“Trả thánh huyết bồ đề cùng trâm cài cho ta!” Nàng vươn tay nắm lấy bội kiếm, toan nhảy ra ngoài cửa sổ bắt y.
Nhất Trận Phong sớm lường trước chuyện này, chỉ nghe xuy xuy hai tiếng vang nhỏ, một luồng kình phong chợt quét qua huyệt đạo đầu gối nàng, lập tức dưới chân mềm nhũn, nàng vô lực ngã ngồi trên đất, không động đậy được nữa.
Nàng tức giận mắng mỏ:“Ngươi! Ngươi đáng giận! Mau nói đi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây?”
Nhất Trận Phong lẳng lặng đánh giá Hoàn Nhan Nghê Quang, trong mắt lộ ra chút ý vị sâu xa. Không phải không nghe thấy nàng hỏi, chỉ là y cũng đang tự hỏi bản thân mình.
Y vì sao mà đến? Chỉ có một nguyên nhân, vì nàng.
Lúc ly khai Lâm Viên, y nghĩ đến đầu tiên không phải rời Hổ cung, nhanh chóng về Long quốc giao thánh huyết bồ đề cho Tiểu Mặc Nhi, mà là có thể gặp lại nàng hay không. Nhưng khi gặp được nàng, y hoảng sợ phát hiện, chỉ nhìn thấy nàng thôi vẫn chưa đủ.
Khí chất lạnh lùng của nàng, thái độ quật cường của nàng, đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp, khiến lòng y dâng trào cảm xúc trước nay chưa từng có. Rốt cuộc tại sao lại như vậy, ngay cả y cũng không hiểu nổi.
Nhìn sâu vào mắt nàng, thấy bên trong là khẩn trương, phẫn nộ, bối rối cùng bất an, Nhất Trận Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, nhịn không được thở dài.
Xem ra tiểu mỹ nhân quả nhiên hận chết y. Thôi được, y trước hết quay về giải quyết sự tình Tiểu Mặc Nhi, về phần bản thân đành tạm gác lại đó, ngày tháng vẫn còn dài, cơ hội vẫn còn nhiều, y sao phải lo xa như vậy?
Thật lâu không thấy y trả lời, Hoàn Nhan Nghê Quang không khỏi cao giọng hỏi:“Nhất Trận Phong?”
“Ta phải đi rồi...” Giọng y trầm trầm, tỏ rõ niềm luyến tiếc không muốn rời xa.
Hoàn Nhan Nghê Quang như nghe không ra giọng điệu do dự của y, dứt khoát quay đầu, ra vẻ vô tình hừ lạnh:“Ngươi muốn đến liền đến, muốn đi liền đi, cần gì nói với bản công chúa?”
Nhất Trận Phong khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia não ý.
Tiểu nương tử chẳng đáng yêu gì cả, nhưng y lại không thể không quan tâm đến nàng. Chỉ cần một ngày còn muốn tìm hiểu cảm xúc phức tạp này, y chắc chắn sẽ trở lại tìm nàng. Có lẽ bên nàng một thời gian, y sẽ hiểu được mình thật sự muốn gì.
Dù cho nội tâm xao động không rõ do nhất thời mê hoặc, hay đối với nàng là nhất kiến chung tình như lời đồn, nhưng bất kể thế nào, y cũng phải trở về, bởi vì hiện tại y biết mình vẫn muốn gặp lại nàng.
Tâm ý đã định, Nhất Trận Phong sang sảng cười nói:“Hôm nay ta rời đi, nhưng ngày sau nhất định sẽ lại đến tìm nàng.”
Thanh âm vang vang hữu lực, ánh mắt bình tĩnh mà chấp nhất, kế tiếp xuy xuy hai tiếng, đã giải khai huyệt đạo cho nàng.
Tuy không nhìn thấy Nhất Trận Phong, Hoàn Nhan Nghê Quang vẫn không khỏi thấp thỏm trong lòng, không hiểu vì y rời đi mà khó chịu, hay vui vẻ vì lời hứa hẹn vừa rồi.
Chẳng qua chỉ là lời nói của một kẻ hành tung bất định, lai lịch bất minh, nàng có thể tin tưởng được hay sao?
Trong tiếng cười dần xa, Hoàn Nhan Nghê Quang chau mày cắn môi một lúc, thần sắc hoang mang lo lắng, nhưng cũng cất giấu ngọt ngào không nói nên lời.
Nhìn bóng đêm thâm trầm, nàng âm thầm thở dài, trên mặt bất giác đượm vẻ nhu tình mật ý. Lần gặp tiếp theo, không biết có cơ hội nhìn thấy diện mạo của y không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]