Suốt bữa cơm này, trong lòng Huệ Hân Nhi và Tống Lực Ngôn đều đủ loại suy nghĩ. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Huệ Hân Nhi có cảm giác Tống Lực Ngôn vẫn luôn nhìn mình, cô đành phải cố tình lảng tránh ánh mắt anh.
Ăn tối xong, mọi người ngồi lại tán gẫu, Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm đi tính tiền, Quách Lực nhận được một cuộc điện thoại.
“…. Được, bây giờ tôi sẽ về công ty.”
Huệ Hân Nhi hỏi Quách Lực làm sao vậy, “Công trình xảy ra vấn đề, anh phải trở về công ty. Xin lỗi Hân Nhi, tối nay anh không thể đưa em về.”
“Không sao, anh có việc thì cứ về trước đi.”
Sau khi Quách Lực rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là Huệ Hân Nhi, Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn. Huệ Hân Nhi nói, “Tớ ra ngoài đi vệ sinh.”
Huệ Hân Nhi đứng dậy rời đi, tối nay cô uống mấy chén rượu gạo, đầu óc hơi choáng váng nên cố tình thả chậm bước chân.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, Huệ Hân Nhi chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên phía sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Huệ Hân Nhi quay đầu lại, thân ảnh Tống Lực Ngôn rơi vào trong tầm nhìn, anh cách cô ngày càng gần.
Huệ Hân Nhi ngây người, cô nắm chặt bên hông váy, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, xoay người đi về phía trước làm như không nhìn thấy anh, ai ngờ cổ tay lại bị anh nắm lấy.
“Tống Lực Ngôn, anh…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-tam/3287457/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.