Nam sinh cười gượng hai tiếng, lưỡi líu lại như thể gặp quỷ:
“Anh Thâm này… em còn phải đi mua thêm ít đồ, em đi trước đây, lần sau lại nói chuyện.”
Cậu còn vội vàng bổ sung một câu: “Chuyện vừa nãy… em chỉ vui miệng nói đùa thôi! Anh đừng tin là thật!”
Nam sinh dường như được gắn tên lửa vào mông, nhoắng một cái đã mất hút không thấy bóng dáng.
Cam Niệm chớp chớp mắt, vẻ mặt mê mang nhìn Hứa Hoài Thâm.
“Một người bạn.” Hứa Hoài Thâm giải thích.
“À…”
Cam Niệm cũng không hề nghĩ nhiều, cô bảo Hứa Hoài Thâm uống thử trà chanh.
Hứa Hoài Thâm cắm ống hút nhấp một ngụm, Cam Niệm liền hỏi:
“Thế nào?”
“Khá ngon, cảm ơn.” Trà chanh lành lạnh thấm qua đầu lưỡi, mang theo vị ngọt thanh mát.
Cam Niệm vui vẻ, “Cậu thích là được rồi. Coi như tớ mời cậu, không cần phải khách khí.”
Hứa Hoài Thâm nhìn Cam Niệm bắt đầu uống trà sữa, từng viên trân châu bị hút vào trong miệng, cô chậm rãi nhai, quai hàm phình ra như con chuột hamster.
Tiếp đó cô vươn đầu lưỡi liếm trà sữa trên môi, biểu cảm vừa hạnh phúc vừa thoả mãn.
Hứa Hoài Thâm nhìn trong chốc lát, yết hầu cậu khẽ động, cuối cùng phải nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.
***
Giữa trưa, Cam Niệm cùng Hứa Hoài Thâm đi ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cam Niệm nói cô phải về nhà làm bài tập, bố mẹ không cho cô ra ngoài chơi quá lâu.
Hứa Hoài Thâm cũng tính toán về nhà, cậu cùng cô đi đến trạm xe buýt.
Cam Niệm đi ở bên cạnh cậu rồi lặng lẽ sát lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-tam/116731/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.