Bên trong cánh cửa là ánh trăng và thiếu niên.
Ánh trăng sáng ngời, rọi lên sô pha, thảm và giường màu xám đậm.
Thiếu niên còn lại là đen tối không rõ, khi Lương Uẩn giương mắt nhìn hắn, bỗng phát hiện đứng trước mặt cậu đã không phải là một thiếu niên, mà là một người đàn ông ngây ngô. Khi mặt hắn lạnh lùng, có một chút khí thế khiến người khác sợ hãi.
“Đứng ở chỗ này làm gì, không phải anh muốn vào cho tôi bú sao?” Hắn trào phúng nói.
Lương Uẩn im lặng không nói, nhưng bộ ngực của cậu hình như lại càng căng.
Thậm chí cậu đang do dự có nên quay người rời đi hay không, nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Trạch bế lên.
“A… cậu…” Cậu chỉ kịp la lên, lại không kịp giãy giụa, bản năng sợ hãi mình sẽ ngã xuống, cậu còn đưa tay câu cổ Lục Trạch.
Lục Trạch bế cậu xoay người, “Bang –“một tiếng, cửa phòng ngủ phía sau hắn đóng lại.
“A Trạch, cậu thả tôi xuống đi.” Lương Uẩn lắc mông muốn thoát khỏi cái bế như bế con nít này. Dép đi trong nhà của cậu còn rơi ở góc cửa.
Nhưng Lục Trạch không dao động.
Vẫn luôn bế cậu đến phía sau tường ngăn mới để hai chân Lương Uẩn chạm đất.
Đó là một bức tường ốp gương, đối diện vị trí phòng tắm.
Nếu tắm rửa xong, đi ra là có thể nhìn đến bản thân mặt áo tắm dài.
Nhưng hiện tại trước bức tường kính này, Lục Trạch cởi quần áo Lương Uẩn. Hắn chỉ cần nắm gấu váy ngủ, là có thể cưỡng ép Lương Uẩn cởi toàn bộ từ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-sua-uong/247813/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.