1
Đau quá!
Tôi tủi thân sờ vào phía sau đầu, cô y tá đang bận rộn ở giường bên cạnh vội vã chạy lại ngăn cản tôi.
“Đừng sờ loạn, vừa mới băng bó xong đó.”
“…”
Thật xui xẻo, vừa mở mắt ra đã ở trong bệnh viện rồi, mùi thuốc khử trùng khó chịu xộc thẳng vào mũi.
“Y tá, ai đưa tôi đến đây vậy?”
“Là một người đàn ông, rất đẹp trai.”
“…”
Ồ~
Khăn trải giường dưới tay đều bị tôi làm nhăn.
Tôi nhớ buổi sáng hôm nay, tôi đang ngồi trong phòng làm việc xem bản thảo thì đột nhiên nhận được một tin nhắn từ số lạ, nội dung ngắn gọn rõ ràng.
– Khách sạn Đông Lai, phòng 2208, bắt gian.
Ký ức cuối cùng trong đầu tôi là lời quát mắng của người đàn ông và cảnh tượng người phụ nữ che mặt khóc lóc, né trái né phải, sau đó… không có ấn tượng nữa, lần nữa mở mắt ra thì đã ở bệnh viện rồi.
Tôi cau mày, làm sao cũng không nhớ nổi đoạn bắt gian ấy, thậm chí cả gương mặt của tên đàn ông cặn bã kia.
“Au.”
Dùng sức quá mạnh khiến đầu tôi càng đau hơn.
Chị y tá nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại: “Đừng buồn nữa, chỉ là một tên đàn ông thối tha lăng nhăng thôi mà, cóc ba chân thì khó kiếm chứ đàn ông hai chân thì có đầy.”
“…”
Chị gái, chị thật hiểu biết!
Thật ra tôi không buồn xíu nào, thật đó, chỉ là hơi buồn bực đó là tại sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-nho-thuong/2673263/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.