Edit: Ry
Dương Dương rất tự nhiên thành thạo, miệng lầm bầm phải cất hết đống đồ, đúng lúc này lại có cuộc gọi tới, cậu cầm di động ra chỗ khác nghe máy.
Cuối cùng Phó Húc cũng quay người lại, trên mặt đã không còn sự lúng túng, rất tỉnh táo bình thản. Ánh mắt nhìn thẳng vào Tạ Thời Dã, nhưng rồi lại nhanh chóng rũ xuống, rơi trên chân y.
Tạ Thời Dã vẫn để chân trần, giày không biết đã bị y đá vào xó xỉnh nào rồi, đèn trên xe tương đối tối nên trong chốc lát y chưa thể tìm ra được.
Bởi vì bị nóng nên từ đầu ngón chân cho đến mắt cá đều ửng hồng.
Bị Phó Húc nhìn như vậy, ngón chân y mất tự nhiên cuộn lại, rồi lùi về sau mấy bước, ngồi trở lại trên ghế da. Tạ Thời Dã co chân lại, giấu vào trong ống quần màu trắng.
Cúc của mã quái* rất khó cài, Tạ Thời Dã chỉ cài bừa lại mấy cái trên eo, phần ngực thì mặc kệ. Một bên vạt áo rủ xuống, vắt vẻo trước ngực, để lộ xương quai xanh và cái cổ thon dài.
*Một loại trang phục của Trung thời dân quốc. Bối cảnh của bộ phim này như kiểu chuyển giao giữa phong kiến và dân quốc, mà tui thì không có rành xưng hô nên vẫn để xưng hô kiểu xưa bên đó
Cửa xe mở rộng, Phó Húc vẫn đứng ngoài cửa xe không nhúc nhích, Tạ Thời Dã không nhịn được thò đầu ra: "Anh, không phải anh có việc tìm em sao, lên xe đi."
Y dựa vào lưng ghế, không khí lạnh trong xe không ngừng thoát ra bên ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-nhin-anh-sang/1733703/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.