Edit: Ry 
Yết hầu Phó Húc khó khăn động đậy, không biết nên nói cái gì, nhưng giờ anh đã thấy hết, làm ra vẻ kinh ngạc sẽ chỉ khiến cho tình huống trở nên lúng túng hơn. 
Anh bình tĩnh lui về sau, ít nhất phải rời khỏi căn phòng này để Tạ Thời Dã tỉnh táo lại hơn chút đã, rồi hẵng giải quyết cho rõ ràng, hoặc là nói xin lỗi gì đó. 
Tạ Thời Dã nằm ở trên giường có vẻ như đã chắc chắn đây chỉ là một giấc mộng, y khàn khàn nói: "Anh đi đâu vậy, lại đây." 
Có lẽ là nghĩ mình đang nằm mơ nên y không khỏi dùng giọng điệu ra lệnh. 
Nhưng chỉ cứng rắn được mấy giây, y đã nhanh chóng dịu giọng nói: "Có được không anh?" 
Phó Húc không nghe y, anh đã chạm tay vào nắm cửa, lại nghe thấy một tiếng thở dài. 
Anh không chút do dự mở cửa đi ra ngoài. 
Ngoài cửa là Tiểu Thường mặt đỏ tới mang tai, tay nắm chặt thẻ phòng, chỉ thấy trên mặt cậu ta lúc thì hoang mang, lát sau biến thành lo sợ về công việc của mình, một hồi lại có vẻ ngượng ngùng, đủ mọi màu sắc, khiến Phó Húc không nhịn được mà nhíu mày. 
Hai người bọn họ chờ ở ngoài cửa, phải đến khoảng bốn năm phút. Phó Húc nói với Tiểu Thường: "Gọi điện thoại cho cậu ấy đi." 
Tiểu Thường ngu ngốc há to miệng, ơ một tiếng. Phó Húc rất hiếm khi tức giận, nhưng không biết vì sao ở thời khắc này, anh cực kì mất kiên nhẫn. 
Anh hít sâu một hơi, kiềm chế sự nóng nảy trong lòng: "Gọi điện cho Tạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-nhin-anh-sang/1733679/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.