Chương trước
Chương sau
Nhưng lần này Quý Tinh đã tính sai, Uông Diệc Dao không vì bị cậu lạnh nhạt mà bớt nhiệt tình, ngược lại càng lúc càng lộ liễu hơn.
Sau khi tựu trường Uông Diệc Dao vẫn nhiều lần nhắn tin cho cậu như lúc trước, đôi khi còn hẹn Quý Tinh ra ngoài, chẳng qua đều bị cậu dùng đủ loại lý do để khéo léo từ chối. Việc này cũng bị Trình Thiếu Đồng phát hiện, vì vậy hắn luôn dùng chuyện này chọc ghẹo Quý Tinh, nói Uông Diệc Dao cũng xem như là một mỹ nữ thanh tú, huống chi đối phương cũng đã chủ động lại có thành ý như thế rồi, cứ dứt khoát đồng ý với cô đi, thử ở bên nhau cũng có sao đâu.
Tuy rằng Quý Tinh không muốn bị người khác bàn tán về chuyện này nhưng cậu vẫn biểu đạt rõ ý của mình, cậu nói với Trình Thiếu Đồng mình căn bản không thích Uông Diệc Dao, vậy nên không cần phải thử, thử hay không thử cũng lãng phí thời gian của cả hai. Không phải Quý Tinh không muốn nói chuyện rõ ràng với Uông Diệc Dao, nhưng khiến cậu đau đầu là Uông Diệc Dao cũng không chịu tỏ tình ra miệng, cứ duy trì thái độ mập mờ mà lại nhiệt tình như thế, căn bản khiến cậu không có cơ hội thích hợp để nghiêm túc từ chối.
Tự nhiên lại chạy tới nói với người ta rằng: Cậu không cần thích tớ, tớ không có ý gì với cậu cả.
Làm thế không khỏi quá mức tự mình đa tình. Chuyện tình cảm lúc nào cũng thế đấy, nói rõ ràng thì không tính là khó khăn, lúc chỉ cách một lớp giấy mỏng mới khiến người ta khó xử.
Uông Diệc Dao bị bạn cô giật dây, trong lòng mang theo chờ mong, vào một buổi chiều thứ sáu lúc tan học đã thổ lộ với Quý Tinh.
Lục Dư và Quý Tinh đang từ cửa sau của trường ra ngoài, Uông Diệc Dao được mấy cô bé vây quanh đi tới, mặt cô đỏ bừng đứng trước mặt Quý Tinh, nhỏ giọng nói với cậu, “Quý Tinh, tớ có vài lời muốn nói với cậu.”
Muốn nói chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
Quý Tinh cũng muốn nhân cơ hội này nói rõ ràng với Uông Diệc Dao, vì vậy cậu bảo Lục Dư đi trước chờ, Lục Dư không nói một lời biết điều rời khỏi.
Thân là bạn của Quý Tinh, chẳng lẽ hắn lại làm cái bóng đèn mấy nghìn oát đứng giữa hai người kia hay sao?
Lục Dư không đi quá xa, hắn đứng ở phía sau một trạm xe buýt gần đó, ánh mắt không thể khống chế được nhìn về phía bên kia, hắn cũng không biết bản thân đang hy vọng gì nữa.
Uông Diệc Dao ngẩng đầu nhìn Quý Tinh, sắc mặt ngày càng đỏ, cô nói, “Quý Tinh, tớ rất thích cậu, từ ngày đầu tiên cậu chuyển đến thì tớ đã chú ý cậu rồi. Tớ biết rõ cậu rất ưu tú, tính cách vui vẻ, còn biết chơi nhạc cụ nữa, có thể tớ không tài giỏi như cậu, nhưng tớ sẵn sàng học thêm nhiều thứ, vậy nên… Cậu có thể cho tớ cơ hội hay không?”
“Thật xin lỗi, tớ không thể.” Quý Tinh không chút do dự từ chối cô, “Tớ không nói mấy kiểu như thích hợp hay không thích hợp, xứng hay không xứng không thực tế muốn chết, tớ chỉ coi cậu là bạn học mà thôi, không có ý gì khác, cũng không muốn phát triển thành quan hệ khác, vậy nên tớ không muốn lãng phí thời gian của cậu.”
Hốc mắt Uông Diệc Dao ửng đỏ, cô cười khổ, “Cậu từ chối thật triệt để, không để lại cho tớ một chút xíu hy vọng nào.”
Vẻ mặt của Quý Tinh càng thêm nghiêm túc, “Nhưng rõ ràng tớ thật sự không có ý đó với cậu, còn cho cậu một tia hy vọng, như vậy không phải là càng tệ hơn sao? Cậu hoàn toàn từ bỏ tớ thì sẽ có cơ hội thích những người khác, như vậy mới là có trách nhiệm với cậu.”
Uông Diệc Dao nghe xong những lời phát ra từ tận đáy lòng này thì nở nụ cười, “Cậu là người đáng để tớ thích, ban đầu tớ muốn làm bạn gái của cậu, nhưng hiện tại cảm thấy làm bạn cũng khá tốt.”
Quý Tinh có chút xấu hổ cười hì hì, “Cậu đừng khen nữa nếu không tớ sẽ phổng mũi đó.”
Uông Diệc Dao khịt khịt mũi một cái “Quý Tinh, cậu có thể lấy tư cách bạn bè ôm tớ một chút không? Chỉ nhẹ nhàng ôm một cái, coi như là an ủi tớ, đặt một dấu chấm hết cho mối tình đơn phương của tớ, được không?”
“Được.” Quý Tinh trả lời rất sảng khoái, cậu không muốn tạo ra bầu không khí mập mờ nữa. Uông Diệc Dao thấp hơn cậu một chút, cậu hơi khom người, tay nhỏ khẽ vòng qua, khống chế để giữa hai người vẫn còn một chút khoảng cách, tựa như cổ vũ vỗ vỗ vai Uông Diệc Dao, “Cảm ơn.”
Uông Diệc Dao cảm thấy rất an ủi, “Tớ mới là người phải cảm ơn, cảm ơn cậu đã cho tớ một bậc thang bước xuống.”
Lục Dư đứng bên cạnh trạm xe buýt khá xa, hắn không biết Uông Diệc Dao và Quý Tinh nói gì, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ ôm nhau, hình ảnh ấm áp động lòng người.
Thiếu nam thiếu nữ tuổi xuân mơn mởn, ôm nhau thuần khiết lại ngây ngô, tình cảm xấu hổ lại ngây thơ, ôi chao, quả đúng là mối tình đầu tiêu chuẩn trong sách giáo khoa.
Vậy Lục Dư hắn là ai? Người đứng xem trò vui sao? Còn tự cho mình là nhân vật chính mà đắc ý hồi lâu, cuối cùng mới phát hiện thật ra bản thân còn không bằng vai phụ, dòng cảm ơn cuối phim còn không xuất hiện tên của hắn, chỉ có thể giống như những khán giả vô danh dưới sân khấu, thật lòng hoặc hời hợt vỗ tay lấy lệ.
Ánh mắt Lục Dư chuyển sang Uông Diệc Dao. Nhất định cô đã trưng diện cẩn thận, vì thể hiện mặt xinh đẹp nhất của mình mà cho dù trong gió lạnh giá rét đến thế vẫn chỉ mặc một chiếc áo khoác nhỏ, bên dưới là váy ngắn. Dù sao nếu mặc quá nhiều sẽ không đẹp.
Lục Dư không khỏi nghĩ: Quý Tinh có cảm thấy cô ấy xinh đẹp không?
Vấn đề này hắn không có đáp án, cũng không muốn suy nghĩ đáp án, hắn tựa như người điên bắt đầu ảo tưởng, nếu như hắn là một cô gái, nếu như hắn cũng có dũng khí không để ý đến cái nhìn của người khác như thế, có tư cách quang minh chính đại, hắn cũng có thể vì Quý Tinh mà trong ngày đông vẫn mặc ít quần áo như thế, chỉ có một cái quần short để cậu nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của hắn, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của cậu, khiến cho ánh mắt cậu không thể rời khỏi hắn một giây một phút nào.
Nhưng hắn không phải, hắn không thể, cũng không làm được. Rõ ràng đều cũng thích một người, rõ ràng tình cảm của hắn cũng không thua kém bất kỳ kẻ nào, nhưng nó lại đặc biệt hơn người khác, không thể được đáp lại, cũng không được chấp nhận, hắn chỉ có thể lẳng lặng trong góc tối ảm đạm mà thích người này, không thể bày tỏ với bất kỳ ai, cũng không thể để cho bất kỳ người nào phát hiện.
Lục Dư hẳn phải nói với bản thân rằng chỉ mình mình trả giá là đủ rồi, kết quả thế nào không quan trọng, hắn chỉ muốn chiếm một vịt trí bên cạnh Quý Tinh mà thôi, cũng sẽ không cần vị trí cách cậu gần nhất. Hắn tự cho là bản thân nghĩ vậy, cũng có thể tiếp tục làm vậy, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Con người đều như thế cả, càng ngày càng tham lam, trả giá càng nhiều, cũng muốn được đáp lại càng nhiều.
Lục Dư biết có lẽ bản thân mình không dễ dàng thỏa mãn như trong tưởng tượng, bởi vì dục vọng của hắn ngày càng sâu đậm, sợ hãi cũng ngày càng nhiều. Đợi đến lúc có một ngày Quý Tinh thật sự dẫn theo một cô gái xuất hiện trước mặt hắn, nói với hắn “Đây là bạn gái của tớ”, đến lúc đó hắn phải phản ứng thế nào đây?
Giả bộ nói một câu trăm năm hạnh phúc hay sao? Lục Dư tự hiểu hắn sẽ không thể nói nên lời, bảo hắn chúc người hắn thích và một người khác trăm năm hòa hợp, vậy hắn tình nguyện không biết, tình nguyện bản thân câm điếc cũng không muốn nói ra lời chúc phúc này. Hắn không phải là một kẻ nhát gan, chẳng qua là không mạnh mẽ đến mức có thể thuần thục vừa đảm nhiệm đâm một dao vào lòng, vừa có thể duy trì phong độ thoải mái.
Trong nháy mắt này thậm chí hắn còn nghĩ nếu vậy thì cứ dứt khoát tiến lên, liều lĩnh nói ra tất cả, cho dù kết quả thế nào cũng đều là lối thoát, nhưng hắn lại rõ rõ ràng ràng, chân chân thực thực hiểu, không được.
Không, không được, vẫn không được, cái gì cũng không được.
Có lẽ tình cảm này từ khi vừa bắt đầu đã không ổn rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.