Chờ làm xong cơm nước đã gần năm giờ rồi, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, bầutrời đã dần dần chuyển sang màu cam nhạt ấm áp, một đám mây đậu lại không nhúc nhích, tô điểm cho bầu trời rộng lớn, tựa như ngọn lửa. 
Trên bàn bày năm món một canh, có chay có mặn, màu sắc nhìn cũng rất đẹp. 
Ông Lục gắp đồ ăn, nói chuyện với Quý Tinh, “Tinh Tinh, Lục Dư nó không tĩnh tâm đọc sách được, cháu đừng học nó, phải học hành cho giỏi.” 
Khóe môi Lục Dư cong lên, “Ông Lục à, top mười còn chưa đủ giỏi sao?” 
Quý Tinh cũng cười, “Ông ơi, cháu biết mà. Thật ra cháu cảm thấy chỉ do Lục Dư không chịu để tâm thôi, nếu cậu ấy chuyện gì cũng để ý, nhất định có thể làm rất tốt.” 
Lục Dư tự giễu nói, “Khen hơi lố rồi đó.” 
Ông Lục cười lắc đầu, “Ông cũng không chờ mong thằng nhóc này có thểhọc nên trò trống gì, thuận thuận lợi lợi, rộng rãi sáng sủa là được.” 
Lục Dư ăn cơm không nói chuyện, nhưng Quý Tinh lại nói tiếp, “Ông, con sẽ trông chừng cậu ấy, sau này con sẽ kéo cậu ấy tiến về phía trước.” 
Nghe đến đấy Lục Dư quay đầu nhìn Quý Tinh cười, “Cậu kéo tớ?” 
Quý Tinh dùng ánh mắt tự tin nhìn hắn, “Làm sao? Top mười kéo cậu còn chưa đủ đáng tin hả?” 
Lục Dư gắp cho cậu một miếng thịt bò, “Vậy nhất định là đủ rồi.” 
Ba người vừa ăn vừa trò chuyện lung tung, dù thế nhưng tốc độ ăn cũng khôngtính là quá chậm, sau khi ăn xong sắc trời bên ngoài vẫn còn hơi sáng. Lục Dưnói bát đĩa còn lại đợi về sẽ rửa, nhân lúc mặt trời còn chưa lặn hẳn ra ngoàichụp hình, chụp ra danh tác. 
Thật ra xung quanh chỗ này cũng không có địa phương gì đẹp, ông Lục cũng không phải muốn chụp kỳ quan phong cảnh gì, chỉ muốn chụp mấy tấm hìnhlưu niệm thôi. Vì vậy cuối cùng ba người tới một công viên nhỏ cách nhà Lục Dư không xa. Tuy gọi là công viên nhỏ nhưng thật ra cũng không có thứ gì, bỏhoang đã lâu, một thảm cỏ, một gốc đa. 
Quý Tinh bảo ông Lục một tay chống lên thân cây, bản thân tìm một góc độ tốttách tách chụp xong mấy tấm, Quý Tinh còn chụp cho ông Lục và Lục Dư mấy bức ảnh, sau khi chụp xong Lục Dư đi tới cầm camera. 
“Xong chưa vậy?” 
“Được rồi được rồi, cứ vậy đừng nhúc nhích.” 
“Cậu đừng chụp ở chỗ này, kiếm chỗ nào ánh sáng tốt hơn đi.” 
“Cầm lại đây tớ xem hiệu quả giúp cậu một chút.” 
“Hừm… tấm này tạm được.” 
… 
“Tớ chụp cậu đẹp trai đến thế, vậy mà cậu chụp tớ xấu như vậy hả?” 
“Tớ đã chụp góc đẹp nhất của cậu rồi.” 
“Đệt, xóa tấm này đi, xấu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mot-ngoi-sao/615549/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.