- Là ai ?
'Tổng đốc phu nhân, đừng sợ !
- Giọng nói này...
Lượng mỉm cười "Tổng đốc phu nhân, chúng ta đã từng gặp nhau !"
- Đúng vậy ! Tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp nhau.
Lượng tháo vải đen che mắt Khánh Băng xuống "Tổng đốc phu nhân !"
- Là ngài, quan Bố chánh.
Lượng cười ma mị "chúng ta gặp lại nhau rồi Tổng đốc phu nhân !"
- Sao lại đưa tôi đến đây ?
'Haiz...ngài Tổng đốc ấy có vẻ như rất dễ ghen nhỉ!
- Ghen ?
Lượng gật đầu "tôi nhớ là tôi chưa từng làm gì mất lòng ngài ấy mà lại bị đưa đến đây nuôi muỗi, cái xứ sở này...có phải là để cho con người sống đâu, vậy mà ngài ấy lại đẩy tôi đến đây".
- Có phải là đã hiểu lầm gì rồi không ?
Lượng cười to "Hiểu lầm ? Sao có thể chứ !"
- Tôi và ngài có làm gì đâu mà anh ấy phải ghen.
'Đúng vậy ! Tổng đốc đại nhân của chúng ta không những thích ăn giấm mà còn ủ giấm và cả buôn giấm.
Khánh Băng há hốc mồm "không đâu !"
'Tôi chỉ gặp phu nhân một lần và nói chuyện vài câu mà đã khiến ngài ấy đưa tôi về đây làm việc.
- Thật vậy sao ?
-
'Haiz...Tổng đốc phu nhân, cô xem...vùng đất Nam Thanh này, nghe cái tên thì đẹp như vậy nhưng lại hoàn toàn không phải dành cho con người sinh sống.
- Nhưng ngài đưa tôi đến đây làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3649056/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.