'Mẹ ơi...
Trong giấc ngủ ngon, Khánh Băng nghe thấy giọng nói non nớt của một bé con, cô cố gắng mở mắt ra nhìn nhưng mi mắt cô cứ nặng trĩu nên không thể nhướn lên nổi.
'Mẹ ơi...
- Con là con của mẹ có đúng không ?'Dạ...mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nha mẹ
Khánh Băng ngồi bật dậy "con !"
"Bà xã ! Em sao vậy ?"
ין
- Thiển, con của chúng ta, nó vừa gọi em.
Thiển nhíu mày "Bà xã ! Chắc là em nằm mơ đó thôi".
- Không đâu anh, một cảm giác rất thật.
"Em nằm nghỉ đi bà xã, chắc là do em quá mệt".
- Thiển, sao anh lại không tin em ?
"Anh đương nhiên là tin em rồi !"
- Em muốn về nhà.
"Được ! Để anh nói chuyện với docteur".
Khánh Băng gật đầu.
//Chào ông bà Hương quản !
"Vợ tôi thế nào rồi docteur ?"
Vị docteur thăm khám cho Khánh Băng nhìn vị docteur bên cạnh rồi chuyển tầm mắt sang nhìn Thiển "Thưa ngài Hương quản, bà Hương quản đích thị là đang mang thai.Nhìn hai vị docteur như đang lo âu điều gì đó nên Thiển liền hỏi "chẳng hay đã
có vấn đề gì ?"
Vị docteur người An Nam thấy vị docteur người Pháp không rành rọt tiếng Việt lắm, nên nhanh miệng lên tiếng giải thích cho Thiển hiểu rõ vấn đề hiện tại của Khánh Băng "Thưa ngài Hương quản, đứa bé trong bụng bà Hương quản có lẽ đã mất đi sự sống".
Thiển nheo mắt "tên docteur mắt xanh kia, nói năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3601045/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.