Thiển nghe đầu mình đau như búa bổ, anh mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, khung cảnh trước mắt mình cũng hoàn toàn xa lạ “đây là đâu vậy?”
“Bà xã…bà xã!”
‘Ay da…cậu chịu dậy rồi à?’
“Thầy lang, vợ tôi đâu?”
Thầy lang thở dài “cậu vừa dậy đã cuống cuồng tìm vợ rồi!”
“Cô ấy đang ở đâu?”
‘Vợ cậu đang được vợ tôi chăm sóc bên trong’
“Đây là đâu?”
‘Chỗ này là nhà của cha mẹ vợ tôi’
“Ông đang ăn nhờ ở đậu đấy à? Đã thế còn đưa vợ chồng tôi đến đây cùng ăn nhờ ở đậu!”
Thầy lang nheo mắt “cậu có cần dùng những lời khó nghe đến vậy không?”
“Không đúng sao?”
‘Cậu nói đúng, nhưng họ đều đã qua đời cả rồi. Cha vợ tôi đã qua đời cách đây mấy chục năm, mẹ vợ tôi cũng đã qua đời cách đây một thời gian nên căn nhà này bị bỏ trống. Giờ nhà tôi cháy rồi nên vợ chồng tôi chuyển về đây sống tạm một thời gian, đợi sau khi nhà cửa tôi cất xong sẽ quay về’.
“Tôi không quan tâm lắm chuyện của ông, tôi chỉ muốn nhìn thấy vợ tôi”.
Thầy lang biết rõ cái mức độ cuồng vợ của Thiển nên không phản đối “tuỳ cậu…cô ta ở trong kia, nhưng tôi nhắc nhở cậu…vết thương của cậu rất nặng, cần phải cẩn trọng”.
Thiển xuống giường và nhanh chân chạy vào buồng trong…
Thấy Khánh Băng vẫn nằm yên bất động trên giường, tim Thiển chợt nhói lên cơn đau, anh ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576885/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.