Nửa đêm canh ba Khánh Băng tỉnh giấc, thấy Thiển vẫn còn nằm yên trên giường của mình, Khánh Băng rón rén bước xuống giường.
"Cô lại muốn đi đâu?"
- Này, anh có uống nhầm thuốc không đó?
"Ý cô là sao?"
- Anh ngủ nhờ trên giường tôi đã đành, còn muốn quản cả việc của tôi à?
Thiển nhíu mày nhưng không trả lời cô.
Khánh Băng đến sào áo quần, cô lục lọi một lúc rồi chọn lấy bộ bà ba cũ kỹ.
"Tôi bảo cô không được đi!"
- Tôi có làm gì thì cũng có liên quan gì đến anh đâu.
"Cô vẫn cứ thích cãi sao?"
- Này anh kia, anh là cái gì của tôi chứ?
"Tôi là chủ nợ của cô".
Khánh Băng bực quá ngồi xuống giường.
Thiển ngồi dậy và nhích đến gần cô hơn "Cô có biết không? Trộm mộ là một nghề rất là mất nhân tính và thiếu đạo đức...cô thử nghĩ mà xem người ta đã chết rồi, hãy để cho người ta được yên mồ yên mả, cô còn xúc phạm đến họ làm gì. Đó cũng được xếp vào loại đại ác, rồi tuổi thọ của cô sẽ bị giảm dần".
Khánh Băng thoáng buồn "vậy anh bảo tôi nên làm gì?"
"Thiếu gì công việc sao cô không làm?"
Khánh Băng cười khẩy "nói thì nghe dễ lắm, bao nhiêu năm qua tôi đã làm biết bao nhiêu công việc nhưng có đủ ăn đâu. Làm lụng vất vả cả ngày còn chưa mua nổi cân gạo".
"Thì làm được ít ăn ít có sao đâu!"
- Nhưng chồng tôi còn phải học hành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576857/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.