"Không còn sớm nữa, mình dậy ăn uống gì đi đã!"
- Em biết rồi.
Khánh Băng ra lu nước dưới gốc khế bên cạnh hiên nhà rửa mặt.
- Á...á...
Vừa khom người múc ráo nước, Khánh Băng đã nhìn thấy khuôn mặt điển trai của người đàn ông kia, người đàn ông mà cô đã nhìn thấy trên tấm di ảnh...đó cũng là người đàn ông mà đêm qua cô đã trộm mộ.
- Không, đó chỉ là ảo giác.
Tay chân Khánh Băng đang run rẩy, miệng lí rí "đó chỉ là ảo giác!"
Khánh Băng lại đưa chiếc ráo dừa vào lu nước, một lần nữa khuôn mặt điển trai ấy lại hiện ra dưới đáy lu.
- Á...á...
Tuấn Anh nghe tiếng hét thất thanh của Khánh Băng thì vội chạy ra...
Thấy Khánh Băng ngồi bệt dưới đất, anh liền đỡ cô dậy "mình sao thế?"
- Em...em...
"Thôi vào nhà nào!"
- Em rửa mặt đã.
Tuấn Anh không nói gì thêm, anh lượm lại chiếc ráo dừa vừa nãy bị Khánh Băng ném ra đất và múc ráo nước đưa đến cho cô.
Khánh Băng cầm lấy nhưng tay cô vẫn còn run bần bật "cảm...cảm ơn anh!"
"Mình làm sao vậy? Sao tay mình run thế?"
- Em...
"Mình không khỏe chỗ nào sao? Có cần đến thầy lang để thăm khám không?"
Khánh Băng lắc đầu "Dạ không cần đâu mình"
Tuấn Anh dìu Khánh Băng đi vào nhà và đặt cô ngồi xuống ghế.
Quan sát sắc mặt cô một lúc, anh phát hiện ra đôi mắt cô trở nên đờ đẫn, mặt mày xanh xao.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-mo-nuoi-chong/3576854/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.