Gặp lại người ngoài ý liệu, hai người đều nháy mắt không nói ra lời. Qua một hồi lâu Trường Không mới mở miệng: "Em còn sống, em quả nhiên còn sống."
Những lời này, cũng là Nam Tinh muốn nói, hắn còn sống.
Nhưng mà, hắn tại sao lại còn sống?
Trường sinh, rất nhiều người theo đuổi, nhưng cũng là cấm kỵ của rất nhiều người trong Huyền môn, phàm là muốn trường sinh, không phải dùng thống khổ của bản thân để trả giá, thì là lấy thống khổ của người khác để trả giá.
Nàng hy vọng Trường Không sư huynh là cái thứ nhất.
"Năm đó tôi nghe nói Nam gia gặp biến cố, trở về tìm mọi người, nhưng Nam gia đã bị thiêu thành tro tàn, nơi nơi đều là thi hài. Tôi muốn tìm em, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy." Dùng chút kỹ xảo để tìm người muốn tìm trong một đống người, cũng không khó, Trường Không lại không tìm được Nam Tinh trong Nam gia, "Em không ở phế tích, tôi cho rằng em còn sống, vẫn luôn tìm em, nhưng Đại Tống không còn, Nguyên triều không còn......cũng chưa tìm được."
Người ở đây ít, cũng an tĩnh, hắn nói một hơi rất dài, tuy rất nhỏ, nhưng vẫn có vẻ lớn tiếng. Nam Tinh đè xuống rất nhiều lời muốn nói trong lòng, nói: "Ra bên ngoài nói đi."
Phía sau thư viện, là một mảnh rừng nhỏ, tốp năm tốp ba người ngồi trên ghế dài, đều ôm sách trên tay.
Ở chỗ này không có ai quấy rầy bọn họ.
Trường Không hỏi: "Mấy năm nay em rốt cuộc đi đâu? Lại vì cái gì......còn có thể sống đến bây giờ?"
"Sư huynh thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-menh/1645870/chuong-65.html