Phùng Nguyên là bị Nam Tinh điện thoại kêu tới, ngay cả cơm trưa cũng không kịp ăn, trực tiếp chạy tới.
Lúc đến vừa vặn Đào lão bản sắp ăn cơm, hiếm khi hắn thấy Đào lão bản làm nhiều đồ ăn như vậy, làm hắn nhìn mà bụng kêu thì thầm.
Đào lão bản hỏi: "Ăn chưa?"
Phùng Nguyên lắc đầu: "Chưa."
Đào lão bản cười cười, nói: "Vậy cùng nhau ăn đi."
"Được a được a." Phùng Nguyên lập tức ngồi xuống, còn chưa nâng đũa, liền thấy trong phòng bếp có người đi ra, trong tay còn bưng một đĩa đồ ăn, hắn kinh ngạc, "Khâu Từ......ý, mấy món này là anh làm?"
"Đúng vậy." Khâu Từ thả đồ ăn, nói, "Tay nghề của tôi cũng không tệ lắm, cậu nếm thử."
Phùng Nguyên bán tín bán nghi, gắp đồ ăn nếm một miếng, tán thưởng nói: "Ăn ngon." Hắn ăn rồi nói, "Đào lão bản, bồn hoa ngoài cửa kia là ông mua? Trồng kiểu gì, khô hết rồi."
"Hoa oải hương?"
"Đúng vậy."
Đào lão bản nói: "Đó là thùng rác, không phải chậu hoa."
"......tại sao lại ném hoa vào thùng rác, ai nha, còn có người tặng hoa cho một ông già như ông."
Đào lão bản muốn giật đôi đũa của hắn lại, làm hắn cút đi, ông già thì không được nhận hoa? Ông nói: "Là người khác đưa cho Nam Tinh."
Phùng Nguyên vừa định nói không có khả năng, sao sẽ có người đưa cho Nam Tinh. Nghĩ lại, bỗng nhiên liền nhớ tới hai ngày trước Thành Lạc Gia mới đưa hoa cho Nam Tinh, xác thật là hoa oải hương, hắn thiếu chút nữa quên mất. Hắn nhìn Đào lão bản bị mình ghét bỏ kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-menh/1645866/chuong-61.html