Khi Nam Tinh ngồi xe trở lại ngõ nhỏ, đã sắp 5 giờ, trời còn mờ mờ. Lúc nàng trả tiền còn nhận thấy đằng sau có chiếc xe, theo nàng cả một đường.
Nàng biết đó là Khâu Từ, nhưng làm như không biết.
Về tới trong tiệm nàng ngồi trên ghế, nhìn đồ cổ nàng thu thập về bày đầy cửa hàng mà ngơ ngẩn. Mỗi một kiện đồ cổ, đều là nàng thân thủ mang về. Mỗi một kiện đồ cổ, đều lưu trữ ký ức sâu nhất của chúng.
Phần lớn là bi thương, rất ít có vui vẻ.
Đồ cổ mà còn chỉ biết nhớ chuyện đau lòng nhất, huống chi là người sống sờ sờ.
Lửa lớn, khói thuốc súng, tổ phụ đứng trong biển lửa. Không hề có chút sợ hãi, phảng phất giống như thần tiên.
Nhưng cho dù là tổ phụ nàng cảm thấy có thể đỉnh thiên lập địa, cũng không thoát khỏi thiết kỵ giẫm đạp.
Nam Tinh không khỏi rùng mình một cái, từ trong mộng tỉnh lại. Nàng nhẹ nhàng thở dốc, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Nàng bỗng nhiên nhớ tới thời gian, nhìn một cái, đã gần 7 giờ.
Khâu Từ là 7 giờ bay, nói không chừng hiện tại hắn đã ở phòng chờ.
Nàng vội vã gọi cho hắn, bên kia bắt máy rất nhanh.
"Tôi ngủ quên, anh đăng ký chưa?"
"Chưa. Giọng cô làm sao vậy? Sinh bệnh?"
"Không sao. Anh chờ chút, tôi liên hệ Thành Lạc Gia."
Nam Tinh cắt đứt điện thoại, lại gọi vào số của Thành Lạc Gia. Tiếng chuông đổ gần nửa phút, mắt thấy muốn cắt đứt, bên kia mới tiếp.
"Nam Tinh tiểu thư?" giọng của Thành Lạc Gia quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/trom-menh/1645851/chuong-46.html