Chương trước
Chương sau

Mưa đến nửa đêm thì tạnh, quần áo Khâu Từ cũng được hong đến gần khô, hắn đang hong cái áo sơ mi cuối cùng, thỉnh thoảng nhìn Nam Tinh đang cầm dù dựa vào góc tường. Dù ép rất thấp, nhìn không thấy mặt nàng, chỉ thấy đôi tay nàng cầm cán dù, lộ ở bên ngoài.

Mặt dù không hề động đậy, chủ nhân của nó tựa hồ đang ngủ rất say.

Khâu Từ không đi qua khoác áo cho nàng, trời nóng, chỉ mặc một cái áo sơmi, đưa cho nàng, chính mình liền thành khỏa thân, làm không khéo có khi còn bị coi thành sắc lang. {LAOHU}

Bỗng nhiên dù động, hầu như không cho Khâu Từ có thời gian phản ứng, Nam Tinh đã nâng dù lên, liếc mắt một cái liền thấy Khâu Từ đang để trần nửa thân trên.

Khâu Từ nhìn mắt nàng, mở miệng: "Sắc —— lang."

"......" Nam Tinh cứng đờ, lập tức che dù lại.

Khâu Từ cười, sờ sờ áo còn hơi ướt, nhưng vẫn mặc vào.

Còn chưa mặc xong, tán dù kia lại đột nhiên hạ xuống, Nam Tinh nghiêng đầu nhìn vào phòng bên cạnh, đồng tử co rút lại.

Khâu Từ nhận thấy không đúng, cũng nhìn qua, một sợi tơ đỏ từ ngoài phòng xuyên thấu vào trong, trực tiếp đâm thẳng vào sảnh, dừng lại trên cái bàn đầy bụi. Hắn chợt cảm thấy sợi tơ đỏ này quen mắt, suy nghĩ một hồi mới hỏi: "Tơ đỏ của cô?"

"Không phải của tôi, của tôi đã thu hồi rồi." Nam Tinh xếp dù lại bước qua, đi xuyên qua sợi tơ, nhìn từng hạt màu đỏ lăn tăn trên sợi tơ, khó tin nói, "Không có khả năng......trên đời tuyệt đối không có khả năng có cây bút chu sa thứ hai."

Khâu Từ vừa đứng dậy vừa cài nút áo, vừa hỏi: "Bút chu sa?"

"Tơ đỏ tôi thu ở đảo Tứ Thủy anh còn nhớ không?"

"Nhớ rõ."

"Sợi tơ kia là dùng bút chu sa đặc chế để chấm ra."

Khâu Từ thấy chân mày nàng càng lúc càng nhíu chặt, hỏi: "Không có khả năng có cây bút giống như vậy tồn tại?"

"Không có khả năng." Nam Tinh dùng ngữ khí khẳng định, nhíu mày nói, "Đây là kỹ xảo độc môn của Nam gia chúng ta, nói cách khác, bút là do tổ phụ tôi nghiên cứu chế tạo ra, trên đời chỉ có hai cây."

Khâu Từ không hiểu, nói: "Cô có một cây, không phải còn có một cây khác?"

"Không có, một cây khác đã bị thiêu trụi trong lửa lớn." Nam Tinh trầm mặc, rồi nói, "...theo đường muội của tôi, đều bị đốt thành tro."

Khâu Từ khựng lại.

Nam Tinh chân mày càng lúc càng nhíu chặt, bút chu sa do Nam gia nghiên cứu chế tạo ra, có thể lần theo dấu tích của mọi vật. Năm đó Nam gia trưởng bối cho nàng một cây, cũng cho đường muội một cây. Đường muội năm đó chết trong lửa lớn, bút tùy thân hẳn là cũng bị thiêu.

Nhưng vì cái gì......



Khâu Từ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nói: "Có thể tìm đến đầu kia, nhìn xem là ai đang dùng."

Cũng như lần trước ở đảo Tứ Thủy, hắn đi qua con ngõ nhỏ, thấy Nam Tinh đang thu hồi tơ đỏ. Nếu như vậy, sợi tơ đỏ kia có đoạn đầu.

Hai người còn chưa đi ra ngoài, đã có người đi về hướng này, chỉ chốc lát cửa gỗ đã bị đẩy ra, một nam nhân cao lớn cúi người bước vào, liếc mắt một cái liền thấy hai người bên trong. Hắn quét mắt nhìn hai người một cái, hình như thấy quần áo có chút xộc xệch, hắn cười nói: "Xem ra hai người quen nhau, đều có thể qua đêm trong cùng một gian phòng."

Thạch Bát Lâu cười có chút ý vị thâm trường, nhưng Nam Tinh không còn tâm tư để ý tới mấy thứ đó, nàng thấy cây bút trong tay hắn, rõ ràng chính là cây bút chu sa năm đó tổ phụ chế ra. {LAOHU}

Tổ phụ là cao nhân Nam gia, Nam gia huyền học vào tay ông chẳng những được kế thừa toàn bộ, mà còn được phát triển sáng tạo thêm. Bút chu sa chính là tác phẩm đắc ý của ông, khi Nam Tinh và đường muội đến tuổi trăng tròn, tặng cho các nàng, làm bạn nó mà lớn lên.

Lấy máu theo tích, lấy bút tìm tung.

Lần đầu tiên là trùng hợp, lần thứ hai thì không có khả năng là trùng hợp.

Thạch Bát Lâu thấy Nam Tinh nhìn chằm chằm mình, nụ cười hơi liễm, giải thích: "Tôi là người khá khai sáng, không có ý châm chọc, tôi cũng không phải là người chỉ mang quan điểm nam nữ trước hôn nhân chỉ có thể nắm tay gì đó."

Không khí vẫn có vẻ không dịu xuống, Thạch Bát Lâu cũng có chút xấu hổ.

Nhưng Khâu Từ vẫn mở miệng nói: "Chúng ta ở chỗ này tránh mưa, đang nói cậu như thế nào không có bị xối thành gà rớt nồi canh?"

"Xối, nhưng tôi mang theo quần áo."

Từ lúc đầu, Thạch Bát Lâu đã cho người ta ấn tượng vô cùng sạch sẽ, là người cực kỳ chú ý hình tượng bản thân. Có điều mang quần áo đến, cũng thật nhàn.

Nam Tinh nói: "Vì sao từ Cừ Sơn qua đây?"

Thạch Bát Lâu còn tưởng là vừa rồi nàng giận, nhớ thù không muốn nói chuyện với mình nữa, nhưng hiện tại ngữ khí lại bình tĩnh, tựa hồ không hề giận. Tâm trạng nữ nhân, thật là thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường. Hắn âm thầm nghĩ, nói: "Nơi này dù sao cũng là nơi Kiều mẫu ở trước kia, đại khái là có chút manh mối nào đó, cho nên tôi tới."

Khi nói chuyện, sợi tơ đỏ kia đột nhiên thay đổi phương hướng, xoắn đến xoắn đi.

Thạch Bát Lâu thấy thế, xoay người ra ngoài, vòng ra sau tường, sợ tơ kia xuyên qua vách tường, chỉ hướng rừng cây, vẫn còn xoắn, còn biến đổi.

Khâu Từ cúi đầu nói với Nam Tinh: "Thứ sợi tơ đỏ lôi kéo, chắc là linh hồn phát sáng tối qua vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện ở gần chúng ta."

"Ừm." Nam Tinh nghĩ nghĩ, hỏi, "Cá của anh có thể dùng làm gì?"

Khâu Từ nghĩ nghĩ, nói: "Ngoại trừ hầm canh."

Nam Tinh mím môi, thật là bao che cho con. Nàng nói: "Có thể tìm nó không?"

"Chỉ có thể tìm, không thể tóm." Khâu Từ nói, "Tối qua khi cô ngủ, tôi đã cho chúng đi tìm."



Nam Tinh giương mắt nhìn hắn, nói: "Tôi không có ngủ."

"Vậy sao cô vẫn luôn ôm dù che mặt?"

—— nàng không dùng dù che, chẳng lẽ muốn nhìn hắn ở trần. Nam Tinh không đáp, đổi đề tài nói: "Tôi cũng cho tiểu Bạch tiểu Hắc đi tìm."

Tiểu Bạch tiểu Hắc? Khâu Từ nghĩ nghĩ, không nhớ ra nàng khi nào lại có hai cái thần binh nho nhỏ.

Một lát sau Thạch Bát Lâu quay lại, thấy hai người đứng trước cửa, nói: "Không bằng chúng ta hợp tác tin tức? Thù lao đều cho các người." Hắn bỗng nhiên hiểu ra, "Hai người đã liên thủ?"

Hắn đoán là bọn họ xuống xe rồi mới liên thủ, nếu không cũng không mạnh ai nấy đi taxi tới. Bất quá người tính cách lãnh đạm giống Nam Tinh cũng đáp ứng liên thủ, thì ngoài dự đoán. {LAOHU}

Khâu Từ cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đã liên thủ, nhưng cũng không tính toán hợp tác với cậu. Nam Tinh tiểu thư nói cho tôi làm sao để dùng máu tìm người, nhưng cậu lại lén gạt đi, như vậy làm sao chúng ta tin là cậu có thành ý hợp tác?"

Nam Tinh biết Thạch Bát Lâu đang gặp khó khăn, hắn không có cách nào tìm được chuẩn xác tung tích của Kiều mẫu, manh mối hẳn là bị cắt đứt tại đây.

Hắn biết dùng máu, dùng bút, có chút thiên phú, nhưng có lẽ là kỹ thuật không tinh vi, phảng phất như không được chân truyền, cho nên tới đây liền vô pháp bước tiếp.

Nam Tinh luôn cảm thấy, hắn rất giống đường muội của mình. Đường muội biết, Thạch Bát Lâu cũng biết. Năm đó đường muội mê chơi, tuổi cũng còn nhỏ, không nghiêm tục luyện tập huyền học Nam gia như nàng, hơn nữa thiên phú không đủ, thua nàng rất nhiều.

Hiện giờ Thạch Bát Lâu, mơ hồ làm trái tim bình tĩnh nhiều năm của nàng lại lần nữa chấn động, tựa hồ như lại nhìn thấy muội muội chết đã lâu của nàng.

Thạch Bát Lâu thoáng cân nhắc một chút, không thể khẳng định là bọn họ đang nói lời khách sáo, hay là muốn hợp tác. Cuối cùng không tin tưởng nhau, vẫn nên từ bỏ, nói: "Các người không tin tôi, tôi cũng không tin các người."

Nói xong hắn liền bỏ đi, mang vẻ tiếc nuối.

Nam Tinh nhíu mày, Thạch Bát Lâu cũng không phải tới vì thù lao, giống như tới chơi, không......

Nàng bỗng dưng nghĩ tới cái gì, nói: "Luyện tập."

Khâu Từ hỏi: "Luyện tập?"

"Thạch Bát Lâu không phải vì thù lao mà đến, nếu không hắn sẽ yêu cầu chia đều thù lao, mà sẽ không nói đưa hết thù lao cho chúng ta." Nam Tinh tiếp tục nói, "Hắn cố ý giấu giếm biện pháp của hắn, nhưng lại không cam lòng, thoạt nhìn, càng giống như tìm chuyện rồi tới để luyện tập. Bút chu sa cũng không dễ thao tác, sợi tơ đỏ xoắn tới xoắn đi đã chứng minh điều này."

Khâu Từ ngoài ý muốn hỏi: "Không phải bởi vì vật thể đang thay đổi vị trí?"

"Không phải." Nam Tinh nói, "Tơ đỏ do bút chu sa chấm ra, thực tế là một loại gông xiềng, có thể cuốn lấy đồ vật, tuy không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng khí tràng rất cường đại, linh vật bình thường đều sẽ sợ hãi, không dám nhúc nhích. Cho dù dám động, cũng bởi vì bị gông xiềng, mà không có cách nào đi lại linh hoạt. Sợi tơ đỏ sở dĩ uốn lượn, là bởi vì người sử dụng kỹ thuật không tinh vi, không thể thao túng. Thạch Bát Lâu chắc là tay mơ, cái hiểu cái không."

Khâu Từ hiểu ra, nói: "Cây bút này thật sự rất lợi hại."

Nam Tinh nhớ tới tổ phụ, người mà ở cái thời nhân tài kỳ môn độn giáp xuất hiện lớp lớp kia, lại được tôn sùng bậc nhất. Đó là người mà nàng từ nhỏ đã kính ngưỡng, đã muốn vượt qua. {LAOHU}



Nhưng tài nghệ có kỳ ảo đi nữa, cũng không đấu lại một thanh đao sắc bén thị huyết.

Máu tươi, khói thuốc súng, lửa lớn, là ký ức cuối cùng của nàng về tổ phụ.

"Nếu đúng như lời cô nói, vậy Thạch Bát Lâu nhất định sẽ không đi, hắn thoạt nhìn không phải loại người sẽ dễ dàng từ bỏ."

"ừm."

Ngón tay Nam Tinh có cảm giác châm chích, nàng ấn xuống ngón tay, vừa định nói tiểu Bạch tiểu Hắc của nàng đã tìm được tung tích nguồn sáng kia, liền nghe Khâu Từ nói: "Cá của tôi tìm được nó rồi."

"Ờ." Bị đoạt lời kịch, tự nhiên thấy không vui, giống như tiểu Hắc tiểu Bạch của nàng không bằng hai con cá của hắn. Nam Tinh theo vết tích lại đi vào rừng, hỏi, "Bản lĩnh của anh, là học từ ai?"

Khâu Từ nói: "Người nhận nuôi tôi, một bà cụ hiền lành."

Nam Tinh khựng lại, cô nhi? Nàng không hỏi tiếp, bất quá nếu là nhận nuôi, còn dạy mấy thứ này, thì có lẽ cũng là vì thấy Khâu Từ có thiên phú ở phương diện này.

Mới vừa tiến vào rừng, lại mất dấu, cá và giấy lại đi tìm lần nữa, không có tung tích.

Khâu Từ vẫn là lần đầu gặp phải đồ vật chạy trốn nhanh như vậy, ngay cả cá cũng ngăn không được. Nam Tinh đã không tính toán đi tiếp, nàng kêu Khâu Từ dừng lại, nói: "Dựng bẫy rập."

Khâu Từ cũng cảm thấy phải bố trí bẫy rập mới được, nếu không căn bản là không có cách nào tóm được nguồn sáng kia.

"Xôn xao ——"

Mớ giấy từ ba lô của Nam Tinh bò ra, tản ra tứ phía, ôm chặt đại thụ, lát sau giống như tắc kè hoa, biến thành màu vỏ cây, hòa hợp nhất thể, dù tập trung nhìn cũng nhìn không ra. Nàng lấy bút chu sa ra, chấm chu sa, vẩy mực, tơ đỏ tung ra, đan thành thiên la địa võng.

Khâu Từ cảm thấy nơi này không cần đến mình, hắn ở phương diện tóm đồ vật này xác thật cũng không am hiểu. Hắn ngồi xổm bên cạnh Nam Tinh đang nâng bút bày trận, nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của nàng, cảm khái, đi theo Tinh Tinh cô nương có thịt ăn, thật tốt.

Chu sa trên ngòi bút đã hết, tơ đỏ cơ hồ che kín toàn bộ rừng cây, chỉ cần nguồn sáng kia xuất hiện lần nữa, tuyệt đối trốn không thoát. {LAOHU}

"Linh —— linh ——"

Tiếng chuôn di động vang lên, đánh vỡ yên lặng. Nam Tinh rút di động ra nhìn, là Phùng Nguyên gọi. Nàng nghe máy, bên kia liền nói: "Mau trở lại đi, Hàn bà tử đã tìm được Kiều mẫu, lúc này đang mang Kiều tiên sinh đi xác nhận."

"Ờ." Nam Tinh không để trong lòng, tiếp tục thu bút.

Bên kia lại nói: "Sợ là thật sự, Hàn bà tử cho tới bây giờ chưa từng thất thủ, bà ta chẳng những tìm được bài vị của Kiều mẫu, còn có hài tử bà ấy sinh sau khi tái hôn."

Nam Tinh treo điện thoại.

Không đúng lắm.

Nàng cau mày, nhìn bẫy rập trước mắt, cho dù ra ngoài một chuyến cũng không đáng ngại.

"Phùng Nguyên nói Hàn bà tử đã tìm được Kiều mẫu, tôi đi nhìn xem, để xem bài vị có phải thật hay không."

Khâu Từ suy nghĩ một lát, nói: "Tôi canh ở đây, cô đi đi."

Nam Tinh gật đầu, một mình rời khỏi thôn trang, đi xem có phải Hàn bà tử kia tìm được Kiều mẫu hay không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.