Chương trước
Chương sau
Editor: Anh Anh
"Bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đi trêu chọc ta..." Tề Tĩnh An liếc mắt, lẩm bẩm nói: "Nếu đầu ngươi choáng váng, thật sự muốn làm Tam điện hạ, thì trước khi ta bị chết chìm trong dấm sẽ dúi đầu ngươi vào vại dấm ngâm cho tỉnh táo."
Hạ Hầu Tuyên bật cười nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không nỡ để ngươi trở thành góa vợ đâu." Tuy ngoài miệng không đứng đắn, nhưng động tác của hắn lại không chậm trễ chút nào, dắt Tề Tĩnh An rẽ ngang rẽ dọc, chuyên chọn đường tắt đi về phía Nhân Nguyên Điện... Vốn Nhân Nguyên Điện là chỗ ở của người đứng đầu hậu cung, nhưng sau khi hoàng hậu qua đời thì đã bị bỏ trống nhiều năm, lần này bởi vì Tứ hoàng tử chết, Hoàng đế muốn triệu tập tất cả phi tần con cái của mình lại một chỗ, nên chợt có suy nghĩ lựa chọn Nhân Nguyên Điện...
Nói đến đây, trong này thật sự có chút nhân quả huyền diệu: Hai mươi năm trước, Vi hoàng hậu đã buồn bực mà chết trong Nhân Nguyên Điện này; mà hôm nay, Hoàng đế lại tổ chức "Hội nghị gia đình" tại Nhân Nguyên Điện, đầu tiên là nghi ngờ thái tử hại Tứ hoàng tử, sau đó lại vì tin tức thái tử chết bất đắc kỳ tử mà cho cấm vệ quân tróc nã đám người Hạ Hầu Tuyên, cuối cùng... Thái tử tạo phản bức vua thoái vị, vây Hoàng đế trong Nhân Nguyên Điện, không biết mẹ ruột của thái tử, Vi hoàng hậu thấy cảnh tượng như vậy thì có cảm tưởng gì?
"Đừng nói những lời xui xẻo này, ngươi vẫn đừng nói gì thì hơn..." Một tay Tề Tĩnh An siết chặt tay người yêu không biết khẩn trương là gì của mình, tay còn lại nắm chặt bao đựng tên treo chếch bên thắt lưng, cũng thầm nhớ lại địa hình và kiến trúc của những nơi gần Nhân Nguyên Điện, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Hạ Hầu Tuyên cũng đã chuẩn bị tam tiến tam xuất trong vòng vây giết của phản tặc, không phải hắn không khẩn trương, dù sao đao thương cũng không có mắt, mặc ngươi Dũng quán tam quân cũng có thể gãy kích chìm cát, vậy nên mỗi một trận chiến đều tương đương với đi qua sống chết một lần... Đối với Hạ Hầu Tuyên lớn lên trong một xã hội hài hòa mà nói, đương nhiên hắn cũng biết sợ, chỉ là trước mặt Tề Tĩnh An, hắn không muốn thể hiện ra, khiến đối phương phải lo lắng.
Trên thực tế, ngay cả Thụy phi và Hạ Hầu Trác cũng nên "Cảm ơn" Tề Tĩnh An, bởi vì nếu không có Tề Tĩnh An ở đây, có lẽ Hạ Hầu Tuyên thật sự sẽ giải quyết hai mẹ con bọn họ sạch sẽ...
Quả thật giữ lại tính mạng của hai mẹ con bọn họ, cũng là vì Hạ Hầu Tuyên có suy tính khác, nhưng điểm quan trọng nhất là hắn không muốn làm ra chuyện "Trời đất khó dung" như giết mẹ giết huynh trước mặt Tề Tĩnh An, mặc dù hắn biết chắc chắn Tề Tĩnh An sẽ không ngăn cản hắn, thậm chí còn rất hiền huệ tìm cho hắn đủ loại lý do để ra tay, nhưng khó bảo đảm chuyện như vậy sẽ không chôn một hạt mầm trong lòng Tề Tĩnh An, không biết khi nào sẽ mọc rễ nảy mầm, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức tạo thành mối nguy cơ cho lòng tin giữa bọn họ... Là người thì đều có ranh giới đạo đức cuối cùng, câu này cũng không phải nói chơi, bây giờ nhìn thì giống như không có gì, ngộ nhỡ ngày nào đó bọn họ cãi nhau, xuất hiện bất đồng, hoặc bị kẻ địch thi triển kế ly gián, vậy thì những lịch sử đen này sẽ trở thành pháo đạn uy lực cường đại, đánh sụp bức tường tình nghĩa bọn họ cùng xây lên từ bên trong!
Bởi vì cái gọi là phòng ngừa rắc rối trước khi nó xảy ra, Hạ Hầu Tuyên có suy nghĩ tỉ mỉ, đương nhiên sẽ cân nhắc trên mọi phương diện. Nhưng hắn cũng đã nghĩ tới, đợi đến một ngày hắn chia sẻ bí mật chuyển kiếp với Tề Tĩnh An, thì thật sự không còn gì lo lắng nữa, dù sao Thụy phi cũng không thể coi là mẹ ruột của hắn, giữa bọn họ chưa từng có tình cảm mẹ con bình thường, ngược lại với Hạ Hầu Trác, Hạ Hầu Tuyên vẫn có chút suy nghĩ thương hại... Đứa nhỏ này bị nuôi hỏng từ nhỏ, còn cả ngày bị lừa gạt mà chẳng hay biết gì, thật ra rất thảm, hơn nữa còn không làm gì có lỗi với người đệ đệ tiện nghi này, có thể thả cho hắn một con ngựa.
Thật trùng hợp, đúng lúc này, trước Nhân Nguyên Điện, hai bên thái tử và Hoàng đế đang giằng co nhau cũng nói đến chủ đề "Thả một con ngựa"...
"Phụ hoàng, hài nhi cũng không có lòng giết cha, chỉ cần ngài thoái vị nhượng hiền, hài nhi vẫn sẽ hiếu kính ngài như cũ, để ngài yên yên ổn ổn làm Thái Thượng Hoàng... Aizz, ngài cần gì phải kích động như vậy? Kêu đánh gọi giết thật sự quá tổn thương tình cảm rồi, cứ tiếp tục như vậy, cho dù hài nhi thật sự muốn thả cho ngài một con ngựa cũng không làm được đâu."
Thái tử điện hạ mặc một thân khôi giáp màu vàng nhạt, khoanh tay trước ngực đứng dưới ánh nắng mặt trời, khôi giáp tỏa sáng lấp lánh, nhưng vẫn còn kém ánh mắt rạng rỡ phát sáng của hắn... Dù Hoàng đế đang tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói, thì cũng bị chói mắt bởi thần thái dương dương tự đắc của đứa con lớn nhất này, trong ấn tượng của ông, trên người con trai lớn luôn mang theo cảm xúc uất ức, lúc này mới gần ba mươi tuổi mà tóc đã bạc một nửa, vậy nên vẫn luôn khiến ông nhìn không thuận mắt, không ngờ hôm nay lại sấm rền gió cuốn tạo phản bức vua thoái vị, hơn nữa tinh thần còn tràn trề sức sống như tế, làm tâm trạng hoàng đế phức tạp cực kỳ.
"Nghịch tử, nghịch tử! Thân là thái tử lại tạo phản bức vua thoái vị, còn dám nói đến thoái vị nhượng hiền? Như ngươi mà cũng dám tự khoe là ' hiền '? Quả thật là trời đất khó dung!" Hoàng đế gầm thét mấy câu, tức giận nói: "Nếu ngươi lạc đường biết quay lại, lúc này khoanh tay chịu trói, trẫm thân là minh quân từ phụ, ngược lại thật sự có thể tha cho ngươi một mạng!"
"A..." Thái tử mỉm cười lắc đầu, giương mắt nhìn chằm chằm vào tấm bảng treo trên đầu Hoàng đế, ba chữ "Nhân Nguyên Điện" lộ ra hương vị tang thương xưa cũ, thậm chí còn khiến hốc mắt hắn cay cay, "Phụ hoàng ơi phụ hoàng, không phải ngài là thiên tử à? Vậy ngài có thể vì hài nhi mà gọi mẫu hậu trên trời một tiếng, để bà ấy đến phán xét xem rốt cuộc ngài có phải là minh quân không, có phải từ phụ không?"
Hoàng đế đang muốn tiếp tục gầm thét, thì Ngũ hoàng tử được Từ quý phi ôm vào trong ngực đột nhiên gào khóc, bởi vì một chiếc đầu người với đôi mắt còn đang trợn tròn bị chém bay đến trước mặt cậu, không chỉ cực kỳ dọa người, mà chủ nhân của cái đầu này còn là thị vệ thiếp thân mà cậu quen thuộc...
Hoàng đế ngậm miệng lại, bởi vì nói lời hung ác gì cũng không còn ý nghĩa, bây giờ phải nhìn xem thị vệ của mình chịu nổi, hay phản tặc ở phía đối diện lợi hại hơn.
"Phản tặc còn sáu, bảy trăm người, bên phụ hoàng cũng chỉ còn lại hơn hai trăm người thôi, thật sự là ngàn cân treo sợi tóc... Chúng ta có nên dứt khoát trốn khỏi cung không?"
Núp mình ở phía sau cây cột chỗ hành lang uốn khúc, Tề Tĩnh An hơi ló đầu quan sát tình hình trong điện một phen, rồi nhỏ giọng hỏi.
Hạ Hầu Tuyên đang đứng sau lưng Tề Tĩnh An, nghe vậy thì chân mày nhíu chặt: Đừng nghĩ rằng sáu bảy trăm người không có gì lớn, đây là đang bức vua thoái vị chứ không phải đánh giặc, nhất định thái tử đã dùng hơn nửa nhân thủ để phong tỏa tin tức, canh giữ cửa cung, còn sáu bảy trăm người này đã đủ để giết Hoàng đế, phi tần và các hoàng tử cả trăm lần... Chưa kể đây là số người còn lại cho đến bây giờ, trước đó phản tặc phải có hơn nghìn người, nếu không phải thị vệ và cấm vệ quân đứng về phía Hoàng đế ra sức liều mạng kháng địch, thì Hoàng đế đã sớm chết 800 lần rồi!
Về phần Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An, bọn họ cũng không phải thiên binh thiên tướng, cho dù đại phát thần uy đến mức nào thì cũng không giết được mấy trăm người, bị phản tặc giết mấy trăm lần cũng không kém nhiều lắm, vậy nên cứu giá hay không... Đây thật sự là một vấn đề cần phải tính toán thật kỹ, sở dĩ Hạ Hầu Tuyên bất chấp nguy hiểm len lén chạy đến phụ cận Nhân Nguyên Điện, cũng là để xem xét tình huống cụ thể rồi mới đưa ra quyết định tiếp theo.
Chỉ là, nếu Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An quyết định từ bỏ việc cứu giá, muốn trốn ra khỏi cung thì cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn, thậm chí còn càng nguy hiểm hơn... Bởi vì đám phản tặc canh giữ cửa cung nhất định sẽ giết không cần hỏi, mà bên này ít nhất còn có người của mình bên cạnh anh dũng chiến đấu, ít nhất hai bên đều là "Thân thích", ít nhất còn có thể thử bắt giặc phải bắt vua trước một lần...
"Cái người đang phát hiệu lệnh... Là Hứa Thắng đúng không?" Hạ Hầu Tuyên hơi híp mắt nhìn về nơi xa, cuối cùng ánh mắt sáng lên, nhận ra một người quen: Thủ lĩnh của cấm vệ quân đang liều mạng hộ giá không phải là Hứa Thắng à, chẳng trách các huynh đệ lại có thể giết chết nhiều phản tặc như vậy.
"Chính là hắn!" Tề Tĩnh An cũng kinh ngạc, là người quen thì có trò rồi, hiện tại hai phu phu bọn họ thế đơn lực cô, sợ nhất là sau khi xông ra mà mấy người bên phía Hoàng đế không phối hợp, vậy thì bọn họ thật sự phải "Lừng lẫy" rồi. Nhưng nếu có Hứa Thắng ra lệnh, nếu bọn họ xông tới tập hợp, nói không chừng thật sự có thể ra sức đánh một trận, cố gắng xoay chuyển tình thế, đại sát một hồi với phản tặc!
Hạ Hầu Tuyên cuộn chặt năm ngón tay, nắm chắc trường thương trong tay, cắn răng nói: "Tĩnh An, ngươi ở đây bắn tên yểm trợ cho ta... Ta sẽ xông ra!" Nói thật, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi, thứ nhất, hắn không cưỡi chiến mã, mặc dù khả năng bộ chiến của hắn cũng rất tốt, nhưng đối đầu với nhiều người như vậy, ngay cả cưỡi ngựa lao ra cũng không làm được, thật sự rất nguy hiểm; thứ hai, binh khí trong tay hắn cũng không phải Thương Lê Hoa mà hắn quen dùng, sức chiến đấu nói ít thì cũng phải giảm mất hai phần, aizz, đúng là họa vô đơn chí.
Tề Tĩnh An kéo Hạ Hầu Tuyên lại, vội la lên: "Không được, đám phản tặc toàn những tên được huấn luyện kỹ càng, thậm chí còn dàn trận thế phòng ngự bên cạnh thái tử, ngươi xông tới chắc chắn không chiếm được chỗ tốt!" Hắn nói xong thì giơ tay chỉ chếch về phía trước, "Thế này đi, ta đến chỗ kia, đó là vị trí đối diện với thái tử, xem ta dùng một mũi tên bắn chết hắn! Đợi đến khi quân phản tặc đại loạn, ngươi hãy ra tay..."
Bởi vì thái tử khoác trọng giáp trên người, mũi tên bình thường khó mà bắn thủng, cho dù bắn thủng cũng không giết chết hắn được, vậy nên nếu muốn bắn chết hắn thì chỉ có thể "Bắn vào mặt hắn"... Nhưng vị trí phu phu hai người đang đứng có góc độ không đúng, Tề Tĩnh An bắn Hoàng đế đang núp sau một tường người thì được, nhưng muốn giết thái tử thì không thể, nhất định phải mạo hiểm chuyển sang vị trí khác.
"Như vậy càng không được," Hạ Hầu Tuyên trở tay bắt được Tề Tĩnh An, "Chạy đến chỗ đó, sau khi ngươi bắn tên bại lộ vị trí thì sẽ không có chỗ trốn, đám phản tặc ào ào xông tới ngươi, ta còn cứu giá cái rắm ấy, nhất định sẽ đi cứu ngươi trước."
Chỗ bọn họ đang đứng thật sự rất tốt, có thể vòng về ngự hoa viên chơi trốn tìm bất cứ lúc nào, vậy nên Hạ Hầu Tuyên để Tề Tĩnh An ở đây yểm trợ cho hắn, hắn cũng có thể yên tâm.
Tề Tĩnh An đang hết lòng lo lắng cho tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của bọn họ, nhưng nghe được lời này, trong lòng lập tức ấm áp, khóe miệng không khỏi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt... "Vậy chúng ta cứ dứt khoát làm như vậy đi, ta giết chết thái tử, sau đó hai ta cùng trốn về ngự hoa viên, có lẽ thái tử vừa chết, phụ hoàng có thể trấn áp cục diện, chúng ta cũng coi như cứu giá thành công rồi."
"..." Hạ Hầu Tuyên sờ sờ cánh mũi, tuy rằng bất kể dùng phương thức cứu giá gì thì cũng coi như cứu Hoàng đế một mạng, nhưng cái kiểu này, sao có thể sảng khoái bằng việc trưởng công chúa điện hạ uy phong lẫm liệt xông ra đại phát thần uy chứ... Quan trọng hơn là, thế này sao có thể khiến Hoàng đế sinh nhiều cảm động chứ?
Mà nói tuyệt tình một chút, nếu Hoàng đế không cảm động, vậy còn liều sống liều chết cứu ông ấy làm gì?!
Ai ngờ, ngay tại lúc Hạ Hầu Tuyên đang cân nhắc thiệt hơn, thì phát sinh biến cố...
Nhị hoàng tử Hạ Hầu Viên vẫn luôn lẳng lặng núp trong Nhân Nguyên Điện đột nhiên nhào ra, khống chế Hoàng đế từ sau lưng, sau đó cầm một con dao găm sắc lạnh kề ngang cổ Hoàng đế!
"A viên? Ngươi...?!" Hoàng đế kinh hãi, càng giận dữ hơn... "Sao ngươi dám! Sao ngươi dám?!"
"Sao ta lại không dám, phụ hoàng, ngài thật sự nên thoái vị nhường hiền rồi, ngay cả tính tình của con mình mà ngài cũng không thấy rõ, năng lực trị quốc vấn chính lại càng tầm thường hơn cả tầm thường, vậy mà vẫn còn không biết xấu hổ nương nhờ trên ghế rồng?!" Hạ Hầu Viên cười lạnh liên tục nói ra những lời đại nghịch bất đạo, sau đó ngước mắt nhìn về phía thái tử, trong nụ cười còn hiện ra vài phần ôn hòa, "Đại ca, đệ đệ quy hàng huynh... Cũng chúc huynh đăng cơ đại hỉ trước, Đầu danh trạng* và lễ vật sẽ là phụ hoàng kính yêu của chúng ta!"
*Đầu danh trạng(投名状): Trước khi gia nhập một tổ chức phải giết một mạng người và chặt lấy đầu để làm tin
"Được, Được! A Viên, đệ đệ tốt của ta!" Thái tử vui mừng khôn xiết nhìn sang, mắt thấy đám người Hứa Thắng sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể để nhị hoàng tử bắt giữ Hoàng đế từ từ đi về phía hắn, thái tử kích động không thôi, cái miệng mừng rỡ không khép lại được...
Vậy nhưng, một mũi tên lạnh lùng bay vút đến phá tan mộng đẹp của thái tử...
Chỉ nghe "A" một tiếng, cánh tay cầm dao găm của Hạ Hầu Viên bị bắn thủng, đau nhức làm dao găm rơi "Leng keng" xuống đất, Hoàng đế thuận thế đẩy hắn ra, cấm vệ quân như lang như hổ nhào tới...
"A Viên!" Thái tử tức khắc đại loạn, ngay sau đó phản tặc cũng hò hét loạn lên dưới sự chỉ huy của hắn: Có người xông về phía trước, có người chạy về phía người bắn lén, còn có người như con ruồi không đầu không biết ở đây làm gì...
Cuối cùng, Hạ Hầu Tuyên uy phong lẫm liệt vọt ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giết thẳng đến chỗ thái tử!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.